Mã vật thể: SCP-4036
Phân loại Quản thúc: Keter
Quy trình Quản thúc Đặc biệt: SCP-4036 sẽ được bao quanh bởi một vành đai an ninh rộng 120.000 km2 được duy trì bởi Hải quân của Tổ Chức phối hợp với lực lượng Gìn giữ Hòa bình của Liên Hợp Quốc để ngăn chặn hoạt động giao thương hoặc các cá thể SCP-4036-1 vào hoặc ra khỏi vành đai. Nếu có vật thể hoặc con người cố gắng xâm nhập vành đai, chúng sẽ bị vô hiệu hóa và thi thể của chúng sẽ được chuyển đến Điểm-004 ở Indonesia.
Nhân sự của tổ chức phải thâm nhập vào các tổ chức chính trị, quân sự, tôn giáo và văn hóa trong SCP-4036. Những đặc vụ này phải thu thập thông tin về công việc nội bộ, các hoạt động tiềm năng chống lại Tổ Chức và phá hoại các hoạt động đó trong SCP-4036. Hoạt động xâm nhập sẽ diễn ra cho đến khi ít nhất 2% dân số SCP-4036 là nhân sự của Tổ Chức hoặc các cá thể SCP-4036-1 trung thành với Tổ Chức.
Trong trường hợp có một chiến dịch quân sự quy mô lớn chống lại Tổ Chức từ SCP-4036, Chiến dịch Black Lily sẽ được triển khai. Chiến dịch Black Lily chỉ được triển khai khi thoả mãn các điều kiện (A) SCP-4036 không còn có thể bị quản thúc nếu không có viễn cảnh tận thế XE-"Vén Màn", (B) các vùng lãnh thổ rộng lớn không được trả lại cho các quốc gia tương ứng và (C) SCP-4036 sẽ đánh bại hoàn toàn lực lượng quân sự của Tổ Chức.
Trước đây, các Tổng thống của SCP-4036 vẫn luôn duy trì một thái độ hòa bình, không có bất kỳ sự thù địch nào đối với Tổ Chức và các chính phủ xung quanh. Tuy nhiên, do bầu không khí chính trị xung quanh Tổ Chức cộng thêm khả năng Tổng thống hiện tại sẽ bị lật đổ trước khi kịp thiết lập một giải pháp lâu dài, các mối quan hệ ngoại giao vẫn được giữ nguyên. Quy trình Quản thúc Đặc biệt vẫn sẽ được duy trì nhằm đối phó với viễn cảnh một Tổng thống hoặc nhóm lập pháp thù địch với Tổ Chức lên cầm quyền.
Mô tả: SCP-4036 là một nhà nước thần quyền theo thể chế cộng hoà đơn nhất nằm trong một quần đảo ở đông nam Polynesia, bán kính 300 km và diện tích 100.000 km2. Công dân của SCP-4036 tự gọi nó là Cộng hòa Adytite của Polynesia. Trong giai đoạn 1857-1862, nó nằm dưới chế độ độc tài của PoI-432 ("Norman Taylor") trước khi ông ta bị ám sát bởi lực lượng do Tổ Chức hậu thuẫn. Trước đó, SCP-4036 là một nhà nước quân phiệt, kết hợp công nghệ thời Cách Mạng Công Nghiệp với ma thuật xác thịt để tạo ra một đội quân thường trực hùng hậu. Đã có lúc SCP-4036 kiểm soát khoảng 30% Polynesia, phần lớn ở những vùng thưa dân cư. Tuy nhiên, những nhà cầm quyền hiện tại của SCP-4036 đã chối bỏ PoI-432 cùng với những tham vọng theo khuynh hướng chủ nghĩa đế quốc của ông ta.
Người dân của SCP-4036 phần lớn có khả năng dị thường, với ước tính của Tổ Chức là từ 50% đến 80% dân số, trong khi của chính phủ trên SCP-4036 là khoảng 64% dân số, do thiếu sự phối hợp giữa hai bên, nên không rõ con số cụ thể của cả nước. Khả năng chủ yếu của các cá thể SCP-4036-1 là thao túng xác thịt.
Quốc giáo của SCP-4036 là Đạo Sarkic, với tuyên bố chính thức rằng tất cả SCP-4036-1 đều là tín đồ Sarkic, nhưng vẫn có những nhóm nhỏ theo Cơ đốc giáo và Hồi giáo trong nước. Mặc dù Hiến Pháp của SCP-4036 cho phép tự do tôn giáo, nhưng những người không theo Đạo Sarkic thường phải thực hiện thờ tự một cách bí mật nhằm tránh bị tẩy chay về kinh tế, chính trị.
Dân cư của SCP-4036 phân bố chủ yếu ở nông thôn, cùng một vài trung tâm đô thị khác. Các đô thị này đã được xây dựng phỏng theo các cấu trúc sinh học thay vì các vật liệu xây dựng tiêu chuẩn như bê tông, cốt thép,… Nền kinh tế của SCP-4036 phụ thuộc vào nông nghiệp, trồng trọt, chăn nuôi và cây thuốc lá. Không thể giao thương với bên ngoài do SCP-4036 đang bị quản thúc. Chính phủ kiểm soát 60% nền kinh tế, trong khi phần còn lại thuộc sở hữu của tư nhân hoặc cộng đồng.
Chính phủ của SCP-4036 được chia thành ba nhánh: hành pháp, lập pháp và tư pháp.
Nhánh lập pháp được chia thành ba viện: Hạ viện, Thượng viện và Hội đồng Karcist. Hạ viện gồm 100 ghế, mỗi ghế đại diện cho 100 người. Thượng viện gồm 10 ghế, mỗi ghế đại diện cho 1000 người. Cả hai viện đều được bầu cử theo nguyên tắc phổ thông đầu phiếu ở mỗi quận. Hội đồng Karcist là một nhóm gồm 20 cá nhân đại diện cho Nhà thờ Cộng hòa, cơ quan quản lý tôn giáo của cả nước mà trong đó tất cả công dân đều là thành viên. Tất cả thành viên của Thượng viện và Hạ viện đều là những cá nhân do chính Hội đồng Karcist lựa chọn. Một dự luật có thể được ban hành theo một trong hai cách sau: (A) được sự đồng ý của 60% Thượng viện và Hạ viện, hoặc (B) được Hội đồng Karcist thông qua với đa số phiếu, ngay cả khi một viện từ chối thông qua.
Nhánh hành pháp gồm Tổng thống (được bầu theo nguyên tắc phổ thông đầu phiếu) và nội các, phục vụ theo nhiệm kỳ 5 năm và không được tái đắc cử. Tất cả vị trí trong nội các phải được Hội đồng Karcist thông qua với đa số phiếu hoặc được sự đồng ý của 60% Thượng viện và Hạ viện. Nhánh tư pháp đứng đầu là Tòa án Tối cao Cộng hòa, gồm sáu Chánh án với nhiệm kì trọn đời. Các Chánh án được bổ nhiệm bởi Tổng thống và phải được đa số nghị viện thông qua.
Xã hội SCP-4036 là sự pha trộn giữa tín ngưỡng Cựu Sarkic và thế giới quan hiện đại, chủ yếu tập trung vào việc bồi dưỡng lòng yêu nước và tinh thần mộ đạo cho công dân, đồng thời áp dụng những công nghệ hiện đại. Tín ngưỡng của Grand Karcist Ion có một sức ảnh hưởng vô cùng lớn trong công chúng, đi cùng với đó là sự cách tân về công nghệ. Các sản phẩm điện tử và kỹ thuật số được dùng rất phổ biến bởi SCP-4036-1, dù phần lớn chúng đến từ việc buôn lậu. Tuy nhiên, các loại máy móc sinh học vẫn được sử dụng bởi dân chúng, chủ yếu là ở tầng lớp dân nghèo. Máy móc sinh học thường được coi là kém hơn so với công nghệ kỹ thuật số và điện tử, chúng chỉ được sử dụng khi các lựa chọn phi sinh học không có hiệu quả. Thông thường, dân nghèo không có khả năng tự mua đồ tiêu dùng, phải dùng đến đồ tự làm tại nhà.
PoI-432 (Trái) và PoI-433 (Phải), lần lượt là Tổng thống thứ nhất và thứ hai của SCP-4036.
Mặc dù trong SCP-4036 vẫn có sự phân hoá giai cấp, nhưng mọi cá nhân đều được hưởng chế độ chăm sóc sức khỏe và dinh dưỡng đầy đủ. Dịch vụ y tế được đánh giá vào loại rẻ và tốt nhất trên thế giới. Tuy nhiên, điều này rất có thể là do sự phong phú về khả năng thao túng vật chất sinh học trong cộng đồng dân cư hơn tính ưu việt của chế độ xã hội.
Mọi công dân trên 19 tuổi đều phải thực hiện nghĩa vụ quân sự bắt buộc và phục vụ trong ít nhất 2 năm. Nếu không có nguyện vọng tham gia quân đội thì sẽ phải lao động công ích trong ít nhất 16 tháng. Đa phần các công dân chọn phương án thứ hai.
Chủ nghĩa yêu nước và tinh thần mộ đạo thường được lồng ghép với nhau trong các hoạt động văn hóa của SCP-4036. Như Klavigar Saarn thường được liên tưởng đến Lady Adytum, hiện thân của SCP-4036, một buổi cầu nguyện thường sẽ diễn ra ngay sau lễ chào cờ của SCP-4036. Mọi Tổng thống của SCP-4036 đều thể hiện một niềm tin mạnh mẽ với Đạo Sarkic. Phần lớn SCP-4036-1 tin rằng một cá nhân không thể là công dân của SCP-4036 nếu không theo Đạo Sarkic. Quân đội của SCP-4036 thường sử dụng lá cờ có biểu tượng của Klavigar Orok, Klavigar của chiến tranh và sự thống trị.
Hiện tại, phần lãnh thổ trên 300 hòn đảo khác nhau của SCP-4036 đã được quản thúc và nó cũng không được phép mở rộng ra ngoài vùng biên giới đã được quy định. Vì không có hiệp ước hay thỏa thuận hợp tác chính thức nào được thiết lập giữa Tổ Chức và SCP-4036, nên hai bên cũng không có nỗ lực nào khác để giải quyết tình trạng bế tắc.
Tài liệu về Cá nhân đáng lưu tâm #432
Tên thật: Norman Taylor
Bí danh: "Tổng thống Taylor"
Thế lực đáng lưu tâm có liên quan: Đạo Sarkic vùng Polynesia
Cá nhân đáng lưu tâm có liên quan: PoI-182 ("William Walker"), PoI-433 ("Ohashi Hachigoro"), PoI-431 ("John Taylor")
Lý do phải giám sát: PoI-432 đã vi phạm (A) Đạo luật trung lập của Mỹ và (B) thiết lập một nhà nước bất hợp pháp có tên là "Cộng hòa Adytite của Polynesia", sử dụng nó để thực hiện những hành vi xâm lược thuộc địa hoặc triển khai lính đánh thuê vì tư lợi cá nhân.
Phản ứng hiện tại: Không có
Phản ứng trước đây: Vô hiệu hoá PoI-432 trước khi ông ta có thể tham gia tranh giành thuộc địa ở Polynesia hoặc nghiêm trọng hơn, chiếm một lượng lớn đất đai.
Mức độ ưu tiên: Cao Không có
Tình trạng hiện tại: "Tổng thống" của một nhà nước bất hợp pháp mà từ giờ được định danh là SCP-4036. Đã chết.
Thông tin cơ bản: Trước khi PoI-432 có liên can với SCP-4036 và các hoạt động xâm lược thuộc địa khác, ông ta đã xây dựng một mối quan hệ thân thiết (nhưng cũng ngắn ngủi) với PoI-182 ("William Walker") vào năm 1853, khi PoI-182 đang cố gắng tuyển dụng lính đánh thuê để thiết lập nên những quốc gia thuộc địa mới là Cộng hòa Sonora (tháng 10 năm 1853 - tháng 5 năm 1854) và Cộng hòa Hạ California (tháng 10 năm 1853 - tháng 1 năm 1854) nhằm đáp ứng nhu cầu nô lệ da đen trong khu vực. Tuy nhiên, đến năm 1854, mối quan hệ giữa PoI-432 và PoI-182 dần chuyển xấu, cuối cùng PoI-432 cắt đứt quan hệ với PoI-182.
Đến năm 1855, PoI-432 đã nghe những câu chuyện về một "hòn đảo hoang" ở khu vực phía nam Polynesia, giàu tài nguyên như mía đường, thuốc lá và vàng. Đặc biệt, dân cư ở đây được cho là chưa từng tiếp xúc với bất kì đoàn thám hiểm Châu Âu nào, hay như trong mắt nhiều kẻ xâm lược thuộc địa người Mỹ, là "những kẻ ăn lông ở lỗ".
Năm 1856, PoI-432 viết thư cho anh trai mình, PoI-431 ("John Taylor"), người sở hữu một công ty vận tải đường thuỷ vào thời điểm đó, yêu cầu cung cấp một số tàu thuỷ cho cuộc hành trình. PoI-431 đã giao tàu với với một mức giá cực thấp cho PoI-432, với điều kiện là không bao giờ liên lạc lại với ông ta nữa.
Năm 1857, PoI-432 cùng với khoảng 300 lính đánh thuê được chở trên 10 tàu chiến được trang bị đại bác và lương thực đủ dùng trong một năm xuất phát đến hòn đảo. Cần lưu ý rằng PoI-432 không có bằng chứng trực tiếp về sự tồn tại của SCP-4036, mà chỉ dựa vào tin đồn ở xung quanh vùng Nevada và California.
Các tài liệu sau được sắp xếp theo thứ tự thời gian mà chúng được viết:
Tôi đã đem theo một nhà nhân chủng học ưa mạo hiểm đi cùng trong hành trình này nhằm giao tiếp dễ dàng hơn với các thổ dân, nhưng anh ta đã tỏ ra khá lo lắng và cảnh báo tôi nên suy nghĩ lại về kế hoạch của mình…. Tôi đã nói với anh ta rằng sợ hãi như vậy là không cần thiết. Cả hai chúng tôi đều là đảng viên Cộng Hòa; chúng tôi đều tin rằng chế độ nô lệ là vô đạo đức. Có phải anh ấy không đồng ý rằng sứ mệnh của những người văn minh hơn - như chúng tôi và người Nhật - là phải mang lại văn minh cho những người nghèo khổ, man rợ đó? Cung cấp cho họ công cụ và nguồn lực để chống lại chế độ áp bức chuyên chế?
Bóc lột những người yếu hơn mình là bản tính vốn có của con người - Cain đã giết Abel chỉ để làm đẹp lòng Chúa và Đấng Cứu thế. Bốn người đầu tiên trên hành tinh và chúng ta có vụ giết người đầu tiên, máu đã đổ chỉ vì một mối thù hằn nhỏ nhoi. Nhiệm vụ của chúng ta là tạo cho những dân tộc này một vị thế bình đẳng, để họ tự mình đứng lên chống lại sự bóc lột. Nhà nhân chủng học đồng ý và quay trở lại làm việc.
Chúng tôi đã đến Hòn Đảo. Tôi thấy một người phụ nữ trong hàng cây khớp với mô tả về người bản địa. Cô ấy mặc những thứ giống như da thịt động vật trên người che hết dưới eo. Tôi suýt công nhận cô ấy là một nữ thần sắc đẹp, nếu mấy biểu tượng ghê tởm đó không được xăm trên khuôn mặt và cơ thể của cô ấy. Trẻ em ở đây đang tự hủy hoại cơ thể mình vì thứ văn hóa man rợ này… Chúng tôi đã dựng trại ở đây, và sẽ ở lại cho đến khi nào hoàn thành kế hoạch.
Tôi tin rằng cư dân trên đảo sẽ trở thành những công nhân tốt, nếu chúng ta xây dựng được mối quan hệ tốt với các tổ chức văn hóa của họ. Tôn trọng họ, dẫn họ đến với những điều lớn lao hơn. Dù gì những nền văn minh vĩ đại đều được xây dựng bởi những người công nhân tài ba.
Ở phía đông của khu trại, tôi tìm thấy một mảng đất nhỏ với những vết lồi kỳ lạ nhô ra từ dưới đất. Nó có lông, nhưng không giống như lông tơ thực vật, mà giống lông mao động vật. Bản năng trong người thôi thúc tôi kéo nó lên để xem có gì. Tôi đã đưa thêm người đến giúp tôi kéo cái "cây" lên mặt đất.
Phần nhô ra không phải một loại thực vật mà là một cái đuôi, đuôi của một con lợn khổng lồ. Chúng tôi đã cắt đuôi của nó làm chiến lợi phẩm. Làm thế nào mà một con lợn như vậy lại có trên hòn đảo bị tách biệt hoàn toàn về mặt địa lý như vậy, tôi không rõ. Khi chúng tôi đứng dậy, và nhìn chằm chằm vào sinh vật. Nó vừa rên rỉ trong đau đớn vừa cố gắng đứng dậy, nhưng nó chỉ có thể nằm đó, tiếp tục chảy máu và rên rỉ. Khi nó sắp chết, tôi rút súng lục tặng nó một ân huệ cuối cùng. Tôi nhìn qua cái xác. Nó dường như đã trưởng thành hoàn toàn.
Đội trinh sát đã quay trở lại, 4 người chết và 3 người khác bị thương. Họ quả quyết rằng, trong khi tìm kiếm người bản địa, một con quái vật lớn, cao 15 foot thình lình xuất hiện bên bờ biển của hòn đảo. Đạn không làm gì nổi các lá chắn bằng xương của nó. Tôi ra lệnh cho các tàu của mình thám thính bờ biển, tìm kiếm con quái vật. Phân tích kĩ tình huống, tôi tin bây giờ mình phải cẩn trọng.
Con quái vật đã tấn công trại của chúng tôi, giết chết 21 người. Nó cao ít nhất 19 feet, phần lớn khuôn mặt của nó được bao quanh bởi một lớp xương màu vàng. Sinh vật này quá xa lạ với tôi. Nó có thân của một con voi ma mút, đầu của một con ngựa và móng vuốt của gấu. Thân của nó được bao phủ bởi một lớp xương dày màu trắng, móng vuốt của nó cấu tạo hoàn toàn từ thịt. Chúng có thể biến hình và thay đổi tính chất, giống như chất lỏng. Kim loại lỏng!
Nó xé nát người của tôi, nghiền nát họ như máy dập của nhà máy bằng những chiếc tua dài khổng lồ không biết từ đâu xuất hiện, bắt mồi cho cơ thể chính. Thịt của các tua đó gần giống như mạng nhện, liên kết, xếp chồng lên nhau thành từng lớp. Những cái tua hoạt động độc lập với con thú, vung vẩy theo nhiều hướng khác nhau. Một số người đã bị tóm, chỉ cần chạm nhẹ thôi cũng bị mắc kẹt, rồi họ dần dần bị hấp thụ, từ cánh tay cho tới toàn bộ cơ thể. Tôi vẫn bị ám ảnh bởi tiếng hét của những người đó khi họ bị tiêu hoá bên trong khối thịt, bị bóp nghẹt đến chết. Tôi cảm thấy mắt nó đang nhìn thẳng vào tôi khi đại bác xé toạc da thịt, để lại những lỗ lớn trên cơ thể kì dị đó.
Chết tiệt! Tôi vẫn còn thấy lạnh hết sống lưng. Tôi cần nghỉ lưng một chút nếu không tôi sẽ xé trang này ra.
Tôi dự định đi đến giữa hòn đảo, và xem liệu có người bản địa ở đó không. Tôi sẽ mang theo 100 lính với trang bị đầy đủ cho chắc ăn. Tôi muốn thực hiện lời hứa của mình với nhà nhân chủng học và tránh gây sát thương nhiều nhất có thể.
Hôm nay tôi đã giết một tù trưởng, hay ít nhất tôi nghĩ ông ta là một tù trưởng. Ông ta ra lệnh cho chúng tôi hạ vũ khí xuống, nếu nhà nhân chủng học phiên dịch đúng. Ông ta bị bắn thẳng một phát vào đầu, gục xuống ngay lập tức, không kêu la, không biểu hiện đau đớn. Một số khác sợ hãi bỏ chạy, một số khác thì quá sợ hãi đến mức không thể bỏ chạy, chúng tôi bắt số này và đem về trại. Tôi cũng như nhà nhân chủng học cảm thấy thật tồi tệ khi chứng kiến những con người tội nghiệp đó đau đớn. Nhưng đó là số phận của họ.
Tôi đã nói chuyện với một trong số họ, một cậu bé không quá mười tuổi. Nó cảm ơn tôi vì đã giết tên tù trưởng, có vẻ ông ta là một kẻ cai trị độc ác và không được lòng dân cho lắm. Tôi cũng nhận được những lời khai tương tự về sự tàn ác của tên tù trưởng này. Tôi đã trả lời thằng bé rằng chúng tôi đến đây để giúp và làm cho cuộc sống của họ tốt đẹp hơn. Sau đó tôi hỏi nó về con quái vật, nó chỉ thở dài. Nó nói với chúng tôi rằng bộ tộc này đã tạo ra con quái vật đó.
Tù trưởng, tức giận khi thấy người ngoài xuất hiện trên đảo, đã ra lệnh cho tất cả bộ tộc tập hợp tại làng chính và hợp lực tạo ra một "người bảo vệ". Việc này sẽ tiêu tốn rất nhiều sức lực và thời gian của họ, nhưng chưa ba ngày sau, thủ lĩnh đã vội vàng ra lệnh cho nó chiến đấu. Kết quả, con quái vật bị giết. Thằng bé kể lại rằng tên tù trưởng đã ra sức tuyên truyền về việc chúng tôi sẽ giết hết đàn ông và hãm hiếp phụ nữ trên đảo.
Nhà nhân chủng học kéo tôi sang một bên. Anh ta nói rằng những người dân làng này là những kẻ dị thường. Tôi cũng đồng tình, việc tự tạo ra xác thịt bản thân nó đã là điều không bình thường rồi, anh ấy còn nói thêm, đáng lý ra những người này không thể có mặt ở đây. Khi tôi hỏi tại sao, anh ấy giải thích rằng ngôn ngữ của họ là sự kết hợp giữa ngôn ngữ châu Âu và Polynesia. Trong khi đó, dân ở đây trông không giống người Polynesia, da của họ có màu sáng hơn. Trừ khi họ đến đã đi khắp nơi trên thế giới rồi mới đến hòn đảo này.
Họ đã đưa chúng tôi đến ngôi làng. Có ít hơn 300 đàn ông và phụ nữ ở đây. Nhà của họ không phải làm bằng gỗ hay đá, mà là những khối thịt phồng lên và rên rỉ. Những thứ này được làm từ xác của người chết, như một cách để đảm bảo rằng cái chết của họ không vô giá trị. Họ mặc những bộ quần áo thịt sống trên mình, mà đối với tôi, còn kinh tởm hơn cả mấy ngôi nhà. Hầu hết mọi người trong làng đều khiếp sợ vị tù trưởng này, thậm chí còn không muốn quay lại lấy xác, sợ rằng ông ta vẫn chưa chết. Một số tỏ ra sợ hãi trước những kẻ ngoại lai, trong khi một số khác thì ân cần yêu cầu chúng tôi đợi trước khi Trưởng Lão đưa ra kết luận cuối cùng. Phần lớn nghe theo các Trưởng Lão, họ có uy tín rất cao, có lẽ những người này đã lãnh đạo bộ tộc trước thời của tù trưởng.
Ở đây không có khái niệm vô gia cư, cũng không tồn tại những kẻ vô công rỗi nghề hoặc những tên vô lại, họ không có phân chia giai cấp bằng hệ thống đẳng cấp như Ấn Độ, hoặc bằng địa vị kinh tế như ở châu Âu và phần còn lại của châu Mỹ. Ở đây không có sự phân biệt giới tính, mà dựa trên khả năng của họ. Đàn ông và phụ nữ cùng săn bắn, đàn ông và phụ nữ cùng kiếm thức ăn. Họ chủ yếu ăn thịt, nhưng đôi khi cũng có trái cây kiếm được trên đảo. Tôi thấy gia đình của những người mà chúng tôi bắt lao đến chỗ họ, ôm hôn lẫn nhau, cảm kích vì họ vẫn an toàn. Tôi lại thấy một người đàn ông đang khuỵ gối khóc trước mặt một người khác. Tôi hỏi Ohashi họ có quan hệ gì với nhau. Anh ấy nói rằng họ là chồng của nhau. Tôi không muốn biết gì thêm.
Tôi hỏi dân làng các Trưởng Lão đang ở đâu. Họ nói đã từng có rất nhiều, nhưng hầu hết đã bị giết bởi tù trưởng. Ban đầu, hòn đảo được cai trị bởi những vị Trưởng Lão thông thái, họ là những người am hiểu về tôn giáo, họ đã biết tế lễ từ khi mới sinh ra, họ nắm giữ những câu chuyện truyền miệng có từ thuở bình minh của bộ tộc từ hàng ngàn năm trước. Tù trưởng, ban đầu chỉ là người học việc của một trong số họ, nhưng ông ta đã phản bội họ, đồ sát các Trưởng Lão và những người học việc khác. Ông ta đã thành thạo ma thuật điều khiển xác thịt ngay từ khi còn nhỏ, và có thể dễ dàng tạo ra một con quái vật kinh tởm trong tích tắc. Tôi hỏi liệu còn Trưởng Lão nào sống sót không. Còn một người cuối cùng: cha của tù trưởng.
Tôi được biết dân làng đã sử dụng hết toàn bộ số thịt dự trữ đề tạo ra con quái vật. Đây là cơ hội để tạo ấn tượng tốt với họ, tôi đã nói rằng chúng tôi có một lượng lớn thực phẩm trên tàu, và nếu họ cần, chúng tôi sẵn sàng cung cấp bao nhiêu cũng được. Tuy nhiên, tôi sẽ cần thỏa thuận với thủ lĩnh mới của bộ tộc này. Họ sẽ đồng ý với bất cứ đề nghị nào của tôi nếu Trưởng lão (người mà theo họ sẽ luôn đặt lợi ích cá nhân sang một bên vì lợi ích của làng) cũng làm như vậy.
Chúng tôi đã nói với Trưởng lão về lời đề nghị này, ông ấy đã chấp nhận và cảm ơn sự hào phóng của chúng tôi. Ông ta ôm chầm lấy tôi , dẫn tôi ra khỏi lều và tập hợp cả làng, nói rằng những người đàn ông hào phóng sẽ cung cấp thức ăn cho họ cho đến vụ mùa mới.
Người của tôi đã chuyển thực phẩm đến ngôi làng, nhưng họ cảm thấy không thoải mái trước cái viễn cảnh thiếu hụt lương thực khi phải chia bớt khẩu phần ăn. Tôi cũng thế, nhưng đó điều cần thiết để có được sự tin tưởng của dân bản địa, phải điều kiện thuận lợi nhất có thể để văn minh hoá dân tộc man rợ này.
Chúng tôi đã thành lập một Thủ đô thuộc địa xung quanh làng. Chúng tôi huấn luyện các thợ săn cách săn bắn bằng súng trường, đổi lại họ dạy chúng tôi kiến thức về quê hương và nền nông nghiệp của họ. Họ chọn một sinh-vật-kì-lạ-giống-lợn mới sinh và chôn nó xuống đất. Đất sẽ thúc đẩy sự sinh trưởng của chúng. Trưởng lão nói rằng đây là dấu hiệu cho thấy hòn đảo là một trong nhiều vùng đất thánh của Ion. Họ trồng những "con lợn" mới sinh xuống đất và đợi vài tháng để chúng phát triển. Cho đến lúc đó, việc săn bắt những sinh vật khác, chẳng hạn như chim và cá vẫn đủ cho nhu cầu của họ. Tôi phải xin thêm bò, gà và lợn bình thường từ nhà tài trợ của mình để thử mới được. Mấy thứ kinh tởm đó có lẽ là một món ăn tuyệt vời, nhưng không phải là thứ mà những người văn minh nên ăn.
Nhiều đêm trước, tôi đã có một suy nghĩ. Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi muốn mang lại cho những người này một Đế Quốc? Đó là một suy nghĩ kỳ lạ, nhưng, càng nghĩ về tất cả mọi thứ đã diễn ra trong mấy tháng qua, tôi lại càng thấy chẳng có gì kì lạ. Liệu đó có phải hướng đi đúng không? Liệu nó có đúng với lương tâm con người không? Tôi phải suy nghĩ lại về vấn đề này.
Tôi đã xem thử các mỏ hôm nay, chúng chắc chắn có vàng. Các mỏ này có độ sâu nhiều dặm xuống bên dưới lớp vỏ trái đất. Tôi đến từ một gia đình có truyền thống đào vàng; nó đã nằm trong máu của tôi của tôi, thậm chí nghề trước của tôi là khai thác vàng, vì vậy tôi biết rõ ở đây có vàng. Người của tôi gợi ý nên lấy vàng rồi biến luôn. Tôi không thể làm thế. Tôi sẽ củng cố vị thế của mình hơn nữa bằng cách tạo ra một nền kinh tế ở đây. Giả sử tôi có đủ người để vận hành mỏ, tôi cũng phải có vốn đầu tư để mua và vận chuyển trang thiết bị dến đây. May thay, bản thân vàng đã là loại tiền tệ lâu đời nhất của nhân loại, nhưng những người này không biết gì về tiền. Họ thậm chí còn không có nền kinh tế hàng đổi hàng, thay vào đó chia sẻ với nhau. Tôi đã nghe nói về khái niệm chủ nghĩa xã hội ở châu Âu, và đây có lẽ là ví dụ gần gũi nhất về chủ nghĩa xã hội mà tôi biết. Vì có quá ít tài nguyên, họ bắt buộc phải hợp tác. Về bản chất, nó tốt đẹp theo một cách nào đó, nhưng không có lợi về mặt kinh tế cho một xã hội văn minh. Tôi cần giải quyết cuộc khủng hoảng lao động này trước khi người của tôi bỏ đi hết.
Tôi hỏi Trưởng lão một giả thuyết. Liệu có thể chôn một đứa trẻ con người xuống đất, và đợi nó phát triển thành người trưởng thành không? Ông ta nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ, nhưng vẫn trả lời là có, đúng vậy, nhưng chuyện đó bị coi là vô nhân đạo, vì nó sẽ rút ngắn tuổi thọ của đứa trẻ. Nó sẽ chỉ được thực hiện trong trường hợp thiên tai, thảm hoạ, khi họ không còn lựa chọn nào khác để duy trì giống nòi.
Sau đó, ông ấy hỏi tại sao tôi lại hỏi những câu kỳ quặc như vậy, và hỏi tôi đang có kế hoạch gì. Lúc đầu ông ấy có vẻ bị sốc, thậm chí kinh hãi về nó, nhưng sau đó tôi giải thích chi tiết hơn về kế hoạch tương lai của mình. Tôi nói rằng mình sẽ biến họ thành một Đế Quốc hùng mạnh, với vũ khí và công nghệ của nền văn minh. Tôi đưa ông ta đến chỗ mỏ vàng, cùng mấy con tàu chiến của tôi và cho ông ta xem bản đồ thế giới. Tôi đã đưa ra một lời đề nghị hợp tác, với công nghệ của tôi và sức mạnh của dân đảo, chúng ta có thể thống trị thị trường thế giới. Tôi mô tả tầm quan trọng của thương mại cho ông ấy, bỏ qua những vấn đề khác về tôn giáo vì điều đó sẽ ảnh hưởng đến sự nhạy cảm về văn hóa của ông ta. Sau khi được tôi giảng giải về những gì mà một quốc gia nên có cũng như sự cần thiết của một thiết chế dân chủ, Trưởng lão dần tỏ vẻ đồng ý với kế hoạch của tôi.
Trưởng lão đã chấp thuận kế hoạch của tôi, nhưng với điều kiện phải làm thật nhanh chóng và đảm bảo rằng cha mẹ chúng sẽ không chứng kiến điều này. Sau đó ông ta bắt đầu vận động các thành viên trong cộng đồng phải bắt đầu sản xuất em bé ngay và luôn. Ohashi đã nhìn tôi với con mắt khinh bỉ trong suốt quá trình thực hiện.
Tôi đã đến đây gần ba tháng và tôi cảm thấy buồn nôn vì những gì mình đã làm. Gần như mọi phụ nữ trên đảo đều đã mang bầu… Thật ghê tởm thay cho tôi. Tôi không thể đi vào làng mà không cảm thấy ghê tởm chính mình… Thật vô đạo đức… Tôi cảm thấy thật tội lỗi… Tôi không tài nào nhìn thẳng được vào khuôn mặt của họ. Tôi biết mình đã làm gì. Tôi cầu xin sự tha thứ của Chúa - mà tôi biết Ngài cũng đang nguyền rủa tôi. Tôi đã ném cuốn Kinh thánh của mình xuống biển vì tôi cảm thấy nó đang trách móc tôi vì những gì tôi đã làm.
Nhưng tôi cần phải làm điều này. Tôi cần phải văn minh hóa những người này. Nếu tôi không làm, thì ai sẽ làm đây? Người Anh? Người Mỹ? Hay bất cứ thế lực kinh khủng, vô luân chỉ biết nô dịch các dân tộc nào khác? Nếu tôi rời đi, ai sẽ đứng ra bảo vệ họ? Tôi đã cầu Chúa dù biết Ngài đã quay lưng với tôi. Hôm nay, một đứa trẻ đã vẫy tay chào tôi, và tôi đã khóc, vì tôi biết anh trai của đứa trẻ đó sẽ là đứa đầu tiên bị đem chôn. Tôi sẽ là người làm việc đó.
Tôi đã chìm vào tội lỗi Tôi là tội lỗi.
Đã sáu tháng rồi và tôi không thể ngừng day dứt. Đôi khi tôi bị mất ngủ bởi những cơn ác mộng về việc lũ trẻ trồi lên khỏi mặt đất vừa khóc đòi mẹ vừa cố gắng dùng đôi tay nhỏ bé của chúng lôi tôi xuống cùng rồi gặm nhấm từng mảng thịt trên người tôi. Lúc đó tôi liên tục cầu Chúa mặc cho Ngài đã bỏ mặc tôi. Thật kinh khủng.
Xong rồi. Tội Lỗi của tôi đã xong rồi.
Tôi lệnh cho người của mình chuẩn bị vũ khí rồi tiến vào làng. Ohashi cũng vậy. Anh ấy cũng ghê tởm chính bản thân mình. Dạo gần đây tôi thấy anh ta tự nói chuyện một mình bằng nhiều thứ tiếng mà tôi không hiểu, tôi chưa từng thấy anh ấy như vậy bao giờ. Những người khác cũng cảm thấy lo lắng… Trưởng lão cho biết những đứa trẻ đã được hạ sinh, hầu hết chúng đều mới chỉ vài tuần đến vài tháng tuổi, độ tuổi thích hợp để đem đi chôn. Trưởng lão đã hoàn thành nhiệm vụ của mình. Kế đó, tôi cho người xông vào làng bắt hết lũ trẻ và cố gắng không nổ súng. Tôi không dám chứng kiến cảnh tượng đó. Những đứa trẻ sơ sinh bị giằng khỏi vòng tay cha mẹ ngay khi chúng cất tiếng khóc chào đời. Có người đã cố tấn công chúng tôi nhưng rất nhanh chóng, họ bị khống chế.
Một người của tôi đã bị suy sụp. Anh ta đi vào một căn lều, trong đó có một người phụ nữ, cô ta cầm một con dao bằng xương, nước mắt chảy dài trên má cô, ôm chặt đứa con của mình hết sức có thể. Cô khóc lóc cầu xin Ion, cầu xin ông cứu con trai cô khỏi những con quái vật. Anh ta bắt đầu khóc. Jethro cũng mất con trai và con gái trong cuộc thảm sát đẫm máu ở Appalachia. Anh ta không thể chống trả, và suy sụp.
Chúng tôi phải cử thêm người vào để khống chế cô ta. Cô ấy vẫn tiếp tục la hét, cầu xin Ion, cầu xin Đấng Cứu thế của mình, giúp cô ấy thoát khỏi sự trừng phạt này dù cho cô ấy phải chịu nó vì tội lỗi gì đi chăng nữa. Cô ta la hét, cầu xin một lúc rồi bất chợt, cướp súng và bắt đầu bắn chúng tôi. Chúng tôi đã mất đứa trẻ trong cơn hỗn loạn, cô ta cũng bị bắn chết. Trưởng lão đã cố gắng trấn an cả làng. Ông ta đã khóc, nhưng lại nói với họ rằng đây là vì lợi ích lớn hơn, đây là ý nguyện của Ion, để đem lại cho họ một Đế Quốc hùng mạnh. Vì vậy, đừng chống cự, nếu không sẽ chọc giận Ion.
Khi cơn ác mộng này chấm dứt, chúng tôi đã bắt hơn 300 đứa trẻ. Chúng tôi bắt đầu chôn chúng. Đến giờ tôi vẫn còn nghe thấy tiếng khóc thảm thiết, vẫn còn nghe thấy âm thanh của đất tràn vào miệng rồi dạ dày, phổi và những phần khác trong cơ thể chúng. Nhưng chúng sẽ được tái sinh sớm thôi. Theo truyền thuyết, cánh tay là dấu hiệu đầu tiên báo hiệu chúng sắp ra đời lần nữa.
Hai tuần đã trôi qua và chúng tôi vẫn còn ám ảnh về vụ việc đó. Nhiều người đề nghị về nhà, số khác thì khóc lóc. Tôi cảm thấy có cái gì đó trong bụng đang quặn lên. Tôi để một khẩu súng lục ổ xoay bên cạnh mình, tưởng tượng ra cảnh tôi tự nhét nó vào mồm rồi bóp cò. Có lẽ Chúa sẽ moi ruột và xé xác tôi thành từng mảnh. Tôi đúng là một kẻ dối trá đáng kinh tởm khi bắt người của mình làm như vậy.
Ohashi không bao giờ nói chuyện với tôi nữa, ngoại trừ lúc đang mơ ngủ hoặc khi ăn
Cơn ác mộng này đã trở nên tồi tệ hơn. Họ không la hét nữa, mà thay vào đó họ chỉ thì thầm. Họ thì thầm với nhau về những gì sẽ làm với tôi . Hàng trăm giọng nói ôm lấy tôi và miêu tả chi tiết tôi sẽ chết như thế nào. Rằng tôi sẽ bị chính Ion trừng phạt. Tôi không hề văn minh hơn những kẻ man rợ mà tôi đang cố cứu. Cầu Chúa tha thứ cho con.
Tôi phải ở lại. Tôi phải… tôi phải trở thành một con quái vật. Tôi không đáng được tha thứ. Tôi là Tội Lỗi. Tôi xin lỗi.
Cuối cùng đã có kết quả sau ba tháng chờ đợi. Tôi bước chân lên cánh đồng ở giữa đảo lần đầu tiên sau ba tháng, quan sát cảnh quan nơi đây. Những cánh tay trưởng thành đầy đặn nhô lên khỏi mặt đất, phủ đầy bụi bẩn và bị cháy nắng. Một số người đã được kéo lên. Nhưng Trưởng lão nói với tôi rằng phải mất một thời gian nữa để họ thức dậy và làm việc.
Phụ nữ sẽ trông coi ngôi làng, vì họ rất cần thiết cho việc sinh sản trong tương lai, còn đàn ông sẽ đến xưởng tàu nhằm phục cho công cuộc khai mỏ ở đây. Doanh trại đã được xây dựng cho họ, họ sẽ được dạy cách khai thác mỏ và đúc tiền vàng cho hòn đảo.
Chúng tôi sẽ lặp lại thêm lần nữa.
Tôi đang viết một bản hiến pháp của riêng mình. Trong đó tôi đã tham khảo khá nhiều từ người Mỹ. Hầu hết người của tôi sẽ (mặc dù còn dè dặt) bỏ phiếu cho tôi trong cuộc bầu cử. Nếu tôi để dân làng bỏ phiếu thì chắc chắn tôi sẽ thua. Họ biết rằng nếu không có tôi, họ chắc chắn sẽ chết nếu không có tình bạn (có thể được quan sát rõ ràng) với Ohashi. Ohashi không trả lời tôi khi tôi kể mình đang viết hiến pháp. Tôi cũng không trách anh ấy.
Tôi kể lại với Trưởng lão việc mình trúng cử Tổng thống, ông ta đã nhiệt liệt chúc mừng tôi. Rồi ông ta hỏi tình hình của những người tái sinh thế nào rồi. Tôi nói rằng các mỏ vàng đang hoạt động với hiệu suất ngày càng cao và chúng tôi đang tạo ra lô tiền vàng đầu tiên.
Chúng tôi mở các cửa hàng và cho mỗi người dân trong làng số tiền đủ để mua một vài thứ. Chúng tôi nói với họ rằng nếu họ muốn tiếp tục đi lên, họ sẽ phải chấp nhận điều sau: căn lều thịt người của họ phải bị phá hủy và thay thế bằng những ngôi nhà gỗ. Nhiều người phản đối điều này vì họ coi đó như một sự xúc phạm đối với nền văn hóa của họ và sẽ khiến họ trở nên ích kỷ và tự hủy hoại bản thân. Tôi bảo họ lựa chọn, cửa hàng hay mấy cái lều. Nhiều người đã chấp nhận, mặc dù đa phần thành viên lớn tuổi vẫn từ chối. Đến cuối ngày, mọi căn lều đã bị phá hủy và công việc xây dựng bắt đầu.
Những người này đúng là những công nhân chăm chỉ. Sản lượng vàng đang tăng, các trang trại nhỏ cũng có tiến triển. Nhưng tôi lại gặp một vấn đề khác: Tôi cần phải tách những người này ra khỏi trang trại tập thể của họ. Trang trại tập thể không lợi cho làm ăn, bởi vì người ta phải luôn nghĩ đến đất của tập thể. Tuy nhiên, tôi đã đặt vấn đề này vơi Trưởng lão về việc này, và ông ấy nói, nếu điều đó giúp cho Đế Quốc được tạo ra nhanh hơn, thì cứ làm.
Tôi là Tội lỗi.
Hôm nay tôi đã dập tắt một cuộc nổi loạn. Khi tôi công bố kế hoạch chia lại ruộng đất cho những nông dân giỏi nhất trong cộng đồng, họ đã cực lực phản đối, họ la hét, họ khóc lóc. Sau đó, họ bắt đầu tấn công người của tôi. Một anh chàng, Henry, quá hoảng sợ nên rút súng lục ra bắn hai người. Điều này càng làm họ tức giận hơn nữa. Tôi đã gọi cho Ohashi để anh ta hoà giải, nhưng đến anh ta cũng không thể làm gì được. Họ đốt cửa hàng, trộm đồ từ bên trong, khẳng định đó là cơn cuồng nộ từ nền văn hoá của họ. Một số thậm chí đã cố gắng ăn cắp súng của chúng tôi. Tôi gọi người đến và tiến hành đàn áp. Tiếng súng vang lên trong làng, cuối cùng kết thúc bằng cái chết của 50 người.
Trưởng lão cũng nằm trong số đó
Chúng tôi đã dập tắt cuộc nổi loạn. Một phần tư dân số đã bị tàn sát trên đường phố bởi người của tôi. Cầu Chúa tha thứ cho tôi vì những gì tôi đã làm. Tôi đã gọi họ là những kẻ man rợ, những tên giết người và những kẻ trộm trong khi bản thân tôi cũng không tốt đẹp hơn là bao. Tôi đã giết một phần ba số đàn ông trong thành phố, tôi vẫn cần phụ nữ còn sống để sinh con. Ngày hôm sau tôi đem từng người một đi chôn cất. Cơn ác mộng ngày càng trở nên tồi tệ hơn nhưng tôi biết một điều: tôi vẫn xây dựng đế quốc của mình. Bằng từng viên đạn một.
Lịch sử
Tướng [DỮ LIỆU BỊ XOÁ] Bowe, khoảng 1854.
Tổng quan về SCP-4036: Lịch sử, con người và sự quản thúc của nó
[…]
Tổ Chức lần đầu phát hiện ra SCP-4036 trong khi nó xâm lược Đảo Bắc của New Zealand thuộc Anh. Cùng với đó là các báo cáo về một lực lượng chưa xác định đang tàn phá các đảo nhỏ khác ở đông nam Polynesia. Tuy nhiên, vì không có bằng chứng rõ ràng, nó đã bị bỏ qua.
Trong cuộc xâm lược Đảo Bắc vào tháng 6 năm 1861, toàn bộ hòn đảo đã rơi vào tay SCP-4036 và lực lượng 5000 người của nó chỉ trong một ngày với thương vong 200 người. Sau đó, Tổ Chức đã tuyên bố SCP-4036 là ưu tiên hàng đầu trong khu vực.
[….]
Vào cuối tháng 6, một liên quân quốc tế gồm Tây Ban Nha, Nhật Bản, Hà Lan, Pháp và Anh đã được Tổ Chức tập hợp với mục đích chống lại mối đe dọa này, và với mục đích lớn hơn, bảo vệ quyền lợi về thuộc địa của họ trong khu vực.
Cùng với lực lượng tiên phong của Tướng Bowe ở Đảo Nam, New Zealand. Liên quân bắt đầu chiến dịch đẩy lui SCP-4036. Tuy nhiên, bất chấp phải chiến đấu trong môt cuộc chiến tranh quy ước, lực lượng của SCP-4036 vẫn có thể đánh bại nhiều nỗ lực xâm lược của Tổ Chức nhằm thu hồi những lãnh thổ nó đã chinh phục. Nỗ lực tái chiếm Đảo Bắc đã thất bại, với hơn 1.000 thương vong của Liên quân, chủ yếu là lính Nhật và Anh. Tất cả những nỗ lực giành lại các thuộc địa mà SCP-4036 kiểm soát đều thất bại, chủ yếu là do sự thiếu hiểu biết về quân đội của SCP-4036.
[…]
Tuy nhiên, một cá nhân, Ohashi Hachigoro (tức PoI-433), cho biết muốn giúp đỡ. Với tư cách là Phó Tổng thống của SCP-4036 và người phụ trách các vấn đề tôn giáo, ông ta có sự am hiểu về văn hóa của SCP-4036 mà không ai có thể địch lại, kể cả Taylor.
Trong bức thư gửi O5-2, một người bạn của Ohashi trước khi làm việc cho SCP-4036, ông ta đã cung cấp cho Tổ Chức những thông tin gần như không giới hạn về các hoạt động quân sự, chiến thuật, điểm yếu của SCP-4036, và đề nghị cung cấp vũ khí cho các nhóm nổi dậy trong khu vực. Đó là một cơ hội mà Tổ Chức không thể không tận dụng, và điều duy nhất Ohashi muốn là SCP-4036-1 (dân đảo) được bình an vô sự.
Tổ Chức, ở một hòn đảo gần thủ phủ chính của SCP-4036, đã chuyển giao nhiều loại vũ khí cho Ohashi và các nhóm nổi dậy của ông ta.
[…]
Tuy nhiên, nhân tố quyết định nằm ở Trận Đảo Nam.
Trận Đảo Nam bắt đầu vào ngày 13 tháng 10, khi hàng chục con tàu xương được phát hiện ở đường chân trời. Vỏ tàu được làm hoàn toàn từ xương đùi, khiến đại bác gần như không thể xuyên phá. Ngoài ra còn có những đôi mắt người được cấy ghép trên mọi bộ phận của tàu khiến việc lên tàu là điều không thể.
Để chuẩn bị bảo vệ Đảo, Tướng Bowe ra lệnh cho người của mình giữ vững phòng tuyến.
Tuy nhiên, tướng Bowe có một kế hoạch khác. Khi Hội đồng O5 trao quyền hạn cấp 5 cho tướng Bowe, ông đã được tiếp cận các nguồn lực mà một vị tướng bình thường như ông đáng lẽ không được điều động. Một trong số đó là Đội ĐNCĐ Theta-01 ("War Hawks"). Được hình thành trong cuộc Nội chiến của Tổ Chức năm 1814, Theta-01 bao gồm những cá nhân được tuyển từ những Cá nhân đáng lưu tâm, nhân sự dị thường và các dị thể SCP, trong đó họ đã chứng minh được lòng trung thành của họ với Tổ Chức. Trong tình huống khẩn cấp, họ có thể đóng nhiều vai trò như đặc vụ chiến đấu, nhân viên y tế, xóa trí nhớ và gián điệp. Họ là con Át chủ bài của Tổ Chức.
Vì vậy, khi Tướng Bowe ra lệnh cho họ tiêu diệt hạm đội, họ sẵn sàng giúp đỡ. Bằng những quả cầu lửa ma thuật, hạm đội xác thịt đã bị thiêu rụi không chút thương tiếc.
[….]
Vào cuối năm 1861, SCP-4036 bị đẩy lui trên tất cả mặt trận.
Nó gần như đã sụp đổ. Ohashi, nhìn thấy cơ hội mà Trận Đảo Nam tạo ra, đã ra lệnh cho các nhóm nổi dậy của mình chớp thời cơ tấn công Thủ đô.
Trong hai tháng, từ tháng 12 đến tháng 1, Thủ đô đã trở thành đống đổ nát. Thủ đô, với hơn 20.000 dân, chủ yếu là phục vụ cho mục đích quân sự, đã giảm xuống còn 3000 người vào cuối cuộc giao tranh. Tuy nhiên, bất chấp sự tàn phá khủng khiếp đó, Hachigoro vẫn trở thành người chiến thắng, tự tuyên bố mình là Tổng thống của nước Cộng hòa, kêu gọi bầu cử Hạ viện, Thượng viện và Giáo hội.
[…]
Taylor, nhận ra mình không còn gì để mất, đã cố gắng thực hiện một cuộc tấn công cuối cùng vào Thủ đô. Tập hợp được một số người vẫn trung thành với mình, ông ta hành quân đến Thủ đô, ra lệnh cho Hachigoro, đồng đội cũ của mình, đầu hàng và ông ta sẵn sàng tha thứ cho Ohashi nếu ông ta làm vậy.
Ohashi ra lệnh giết hết toàn bộ những kẻ chống đối bên ngoài. Sau đó bắt giữ Taylor và tống ông ta vào một buồng giam riêng chờ ngày xét xử.
Ohashi đã đặt bẫy Taylor.
[…]
Nhờ có đội Theta-01, hầu hết dân cư trong thành phố đã được bình định với thiệt hại được hạn chế ở mức thấp nhất. Liên quân cũng tái chiếm các thuộc địa mà không gặp kháng cự đáng kể. Mọi việc đúng ra là đã quá đủ.
Nhưng không, Tổ Chức không hề muốn quản thúc SCP-4036. Tổ Chức đã hối thúc Liên quân tấn công thẳng vào hòn đảo chính một lần nữa để dứt điểm mối đe doạ này. Tuy nhiên, do không quen thuộc với chính sách của Tổ Chức, cho nên Liên quân vẫn không có một kế hoạch rõ ràng cho một cuộc xâm lược tổng lực lên đảo một lân nữa. Quân đội của họ vẫn chưa có đủ năng lực chiến đấu chống lại quân đội của SCP-4036.
Ohashi cũng không sẵn sàng hợp tác. Ông ta từ chối cho các đại diện của Tổ Chức lên đảo, và ra lệnh cho quân đội của mình bắt giữ tất cả các nhân sự của Tổ Chức dám đặt chân lên đảo. Không có cách nào để xử lý vấn đề này, Tổ Chức đành phải đưa SCP-4036 vào diện quản thúc.
SCP-4036 cho đến giờ vẫn là thất bại lớn nhất của Tổ Chức SCP.
Hiện đại
Sau đây là các đoạn trích từ cuộc phỏng vấn một cá thể SCP-4036-1 vào ngày nay. Những đoạn ghi âm này được ghi lại bởi nhân sự Tổ Chức dưới vỏ bọc của một phóng viên từ Thủ đô của SCP-4036.
"… Ồ vâng, tôi, ừm, vâng, tôi nói tiếng Anh. Tôi không giỏi tiếng Anh lắm, vì nó thường được sử dụng bởi…ờ… những người địa vị cao hơn? Tôi nghĩ đó là cách diễn đạt chính xác nhất. Một lần nữa, tiếng Anh của tôi khá kém , vì vậy tôi xin lỗi vì nếu có từ thiếu chính xác. Vâng, tôi là người Nhật, mặc dù tôi chưa bao giờ đến đất nước đó. Bố tôi đôi khi có kể về nó, nhưng tôi, ừm, đừng, ờ, không biết gì về văn hoá của nó hay bất cứ thứ gì tương tự. Tôi sử dụng tiếng Anh rất ít. Chỉ những người thành phố mới sử dụng nó. Chúng tôi sử dụng ngôn ngữ truyền thống, ngôn ngữ mà tổ tiên chúng tôi sử dụng để giao tiếp với Ion, trước khi chúng ta bị cắt đứt… Ờ? À vâng, khi chúng ta sử dụng kim loại , Đại Pháp Quan Ion đã cắt đứt chúng ta khỏi da thịt của ông ấy. Bây giờ chúng ta chỉ biết lang thang trong bóng tối…"
"Chúng ta không sử dụng những thứ máy móc đó. Chúng tôi chỉ dùng những thứ bằng xương bằng thịt như chúng tôi đã và sẽ luôn sử dụng. Bất cứ khi nào tôi cầm một trong những thứ đó trên tay, tôi cảm thấy da mình bị vấy bẩn, tôi cảm thấy như có một linh hồn đang bóp lấy và lột da của tôi ra, nó thật kinh khủng. Ngay cả việc nói về nó cũng khiến tôi khó chịu. Ồ, vâng, nhiều người nông dân ở đây không sử dụng chúng, nhưng tôi nghĩ đó là do tình hình kinh tế của họ hơn là do tín ngưỡng của họ."
"Nếu có điều gì đó tệ hại ở đây thì đó là các ống cống. Chúng đang sống. Chúng đang phát triển và mở rộng ra bên ngoài, và chúng tôi cần chỉnh nó đi theo đúng hướng, anh thấy đấy. Chúng ta sẽ chặt đứt một vài chi ở chỗ này và chỗ khác. Tất nhiên chúng la hét và ré lên, nhưng chúng cần phải vận chuyển chất thải của chúng ta đi đúng hướng, anh hiểu ý tôi rồi đấy. Nhưng theo tôi đó không phải là phần tệ nhất. Phần tệ nhất là những người vô gia cư bên dưới thành phố. Chúng ta không xử lý đống chi thừa. Những người vô gia cư sẽ ăn chúng, ăn những đường ống chứa đầy chất thải của chúng ta. Tôi không biết tuyệt vọng đến mức nào người ta mới phải ăn đống phân và nước đái trộn lẫn với một mớ thịt bầy nhầy đó. Nhưng đó là biểu hiện rõ nét nhất cho sự khốn cùng ở nơi đây."
"Tổ Chức là tai họa của hành tinh này. Tôi thấy những lời tuyên truyền đó của Tổng thống là vô đạo đức và - có lẽ - là nguy hiểm. Chẳng lẽ ông ta không chịu học lịch sử của chúng ta? Quá khứ của chúng ta? Tôi không biết làm thế nào mà ông ta có thể xây dựng một mối quan hệ như vậy, nó giống như dí b* của anh vào một tổ ong. Anh sẽ cảm thấy phê trong một hoặc hai phút đầu, nhưng sau đó… tôi sẽ để anh tự tưởng tượng. Tôi chỉ thấy khó chịu vì cách mà mọi thứ xoay vần."
"Tổng thống? Tôi, ừm, không quan tâm lắm đến những gì ông ta làm. Xin lỗi, tiếng Anh không phải là ngôn ngữ mẹ đẻ của tôi. Tôi là người Mỹ, tôi nghĩ vậy, nhưng tôi cũng không biết gì nhiều về nó. Tôi biết một ít tiếng Nhật Bản, nhưng tôi sử dụng ngôn ngữ truyền thống, nó mang tôi đến gần hơn với Ion. Tôi nghĩ cư dân thành phố quá quan tâm đến công nghệ và kim loại hơn là Đáng Cứu thế Ion của chúng tôi, nhưng điều đó không phải đến lượt tôi quyết định. Đằng nào thì chúng ta cũng được hấp thụ và trở thành một phần của cơ thể Ngài."
"Tôi không nghĩ những người theo đạo Thiên Chúa và người Hồi giáo không đáng bị đối xử như vậy, nhưng việc họ ở đây là một điều kì quặc. Không phải tự nhiên mà một tôn giáo châu Âu và châu Á lại có mặt trên hòn đảo này. Nó lan rộng và phát triển nhanh chóng, tránh xa tầm mắt của chính phủ đến mức tôi nghĩ đó là mối nguy hiểm cho xã hội của chúng ta. Bây giờ, tôi vẫn không nghĩ họ đáng bị như vậy, nhưng họ có thực sự nên ngạc nhiên về những gì đang xảy ra không? Họ không được kiểm soát và quá ngông cuồng với nền văn hóa của chúng ta - dù sao thì chúng ta cũng là một Thánh quốc, được thành lập dựa trên niềm tin và mong muốn của Ion, không phải của Giêsu hay Mohammed. Không, không, không bạo lực, tôi ghê tởm bạo lực, tôi chỉ muốn thanh tẩy đất nước một cách hòa bình, đó là tất cả."
"… Tôi đã từng đi vào rừng một lần. Tôi nghe thấy tiếng thì thầm của họ, tiếng la hét của họ. Tôi cầm súng lên và đi bộ. Tôi đang chuẩn bị chiến với một hoặc hai, chứ không phải một tá người đeo những sợi gân to làm từ thịt trên người. Họ đang đeo biểu tượng của một lãnh chúa gần đó, vì vậy tôi bỏ chạy, rồi rơi xuống một cái hố. Tôi rơi ngay vào một đống xác người. Nhiều, rất nhiều cái xác. Hàng chục, thậm chí hàng trăm. Tất cả đều ở trong trạng thái phân huỷ khác nhau, những con giun thì bò quanh mắt và những con giòi thì đục lỗ trên mặt và cổ họng và có chúa biết còn ở đâu nữa."
"Tiếng ngã của tôi đã thu hút chúng. Tôi nắm chặt khẩu súng ngắn và nấp dưới đống xác, cầu nguyện Ion tha thứ và bảo vệ tôi khỏi những con quái vật man rợ này. Chúng thì thầm bằng ngôn ngữ truyền thống. Một tên chọc vào xác cô gái mà tôi đang nằm dưới. Tôi có thể ngửi thấy mùi thối rữa của cô ấy. Đôi mắt cô ấy không còn ở đó nữa, chỉ còn lại những cái lỗ sâu hoắm mà trong đó từng chứa đựng tình người. Đó có thể là mẹ, em gái , hay vợ của ai đó.
"Tôi lén nhìn ra ngoài và thấy chúng cầm vũ khí bằng xác thịt, những sợi gân đỏ đen lộ ra sau lưng, để lộ xương và nội tạng của chúng và mọi thứ khác. Tôi nhắm vào lưng một tên, hy vọng có thể bắn trúng tim hoặc các cơ quan quan trọng khác. Tôi đã nhắm và bắn, thổi bay không chỉ não mà còn cả tim và xương của hắn. Tôi chạy càng xa càng tốt, thỉnh thoảng bắn trả lại để cảnh cáo. Vũ khí của chúng thích hợp cho cận chiến, nhưng không hiệu quả ở phạm vi xa hơn. Tôi đã chạy một mạch về nhà và không dám ra ngoài cho đến sáng hôm sau. Tôi đã đi ngủ với một khẩu súng ngắn để ở bên.
"Tôi báo cảnh sát vào ngày hôm sau và nhờ họ kiểm tra cái hố."
"Tất cả mọi người trong hố đều là tín đồ Thiên Chúa giáo và Hồi giáo."
"Tổ Chức là người bảo vệ chúng ta cũng như kẻ nô dịch chúng ta. Nó bảo vệ biên giới của chúng ta nhưng đồng thời giam hãm chúng ta trong cái biên giới đó. Quân đội của chúng ta tồn tại không phải để để bảo vệ đất nước khỏi các quốc gia khác, mà là từ một cơ quan quốc tế có ý định hủy diệt chúng ta. Tôi từng nghe về những nỗ lực để bắt liên lạc với gee-oh-sea (GOC) hay gee-arr-you (GoI) nhưng vô ích. Tôi tự hỏi liệu mình có bao giờ được gặp lại quê hương Nhật Bản hay không, nhưng tôi không bao giờ nghĩ nó sẽ thành sự thật."
"Cuộc chiến của chúng ta với Tổ Chức không chỉ là cuộc chiến ý thức hệ giữa độc lập và áp bức, mà còn là cuộc chiến giữa khoa học và tôn giáo. Anh thấy đấy, cũng như Giáo hội của chúng ta, tôi tin rằng Tổ Chức không chỉ là một lực lượng vật chất mà còn đại diện cho tinh thần. Tổ Chức là lực lượng tìm cách kiềm chế vị Thần của chúng ta, bản chất của chúng ta. Họ muốn ngăn chặn tôn giáo của chúng ta, giữ cho nó không lan rộng ra toàn thế giới. Nếu chúng ta có thể tiêu diệt lực lượng đó, chúng ta sẽ chiến thắng cuộc chiến."
"Đôi khi tôi lo rằng người dân của chúng ta quá tập trung vào trận chiến sắp tới với Tổ Chức. Vùng nông thôn chỉ mong muốn hòa bình và tự do tôn giáo, trong khi các thành phố lại tìm kiếm các sản phẩm bên ngoài như điện thoại, internet và các thiết bị công nghệ khác. Tổ Chức là một mối đe dọa đối với tôn giáo và khả năng kết nối với bên ngoài của họ. Tôi đã ở trong quân đội trong hai năm, và tôi rút ra một kết luận, dù chúng ta có muốn hay không, chiến tranh sẽ xảy ra, đất nước của chúng ta sẽ bùng cháy, tôi có thể đảm bảo với anh về điều đó."
"Đôi khi tôi tự hỏi tại sao chúng ta lại ở đây. Tất nhiên, tôi biết làm thế nào mà chúng ta ở đây, nhưng tôi không biết tại sao chúng ta lại ở đây. Chúng ta chỉ đang cố gắng duy trì thử nghiệm mà người sáng lập của chúng ta làm nhiều năm trước? Hay vì Tổng thống thứ hai muốn vậy? Hay chúng ta đang cố gắng tồn tại trước các sự áp bức của Tổ Chức? Tôi không biết. Ít nhất thì tôi biết chúng ta là gì. Kẻ thù của Tổ Chức. Và điều đó đoàn kết chúng ta với nhau. Nhưng trong bao lâu nữa? Tôi không biết."
Dự thảo Hiệp ước
Sau đây xin tuyên bố rằng, vào [DỮ LIỆU BỊ XOÁ], Tổ Chức SCP và Cộng hòa Adytite của Polynesia đã đi đến những thoả thuận sau:
- Cộng hòa Adytite của Polynesia sẽ được Tổ Chức chính thức công nhận nền độc lập và được phép thực hiện giao thương với bên ngoài dưới sự giám sát của Tổ Chức.
- Tổ Chức, sẽ sử dụng mọi nguồn lực hiện có để bảo vệ nền Cộng Hoà, chế độ hiện tại, người dân và quyền lợi của nó.
- Cộng hòa Adytite của Polynesia, để đổi lấy vị thế chính thức của một quốc gia dị thường, sẽ chuyển giao mọi trách nhiệm quản thúc các hiện tượng dị thường trong nước cho Tổ Chức khi chúng bị bắt.
- Nếu có một thực thể dị thường dạng người ở Cộng Hòa Adytite Polynesia nằm ngoài tiêu chuẩn quốc gia (xem Điều-III về Tiêu chuẩn Dị thường của Cộng Hòa), chính quyền Cộng hòa Adytite sẽ giam giữ, tước bỏ quyền công dân của thực thể dị thường dạng người nói trên và chuyển nó đến Điểm quản thúc gần nhất trong khu vực.
- Cho phép xây dựng Điểm-4036 để quản thúc bất kỳ vật thể, thực thể dị thường nào có thể đang sinh sống trong nước.
- Cho phép Tổ chức sử dụng các nguồn nhân lực và vật lực trong nước nhằm tăng cường khả năng quản thúc các dị thể hoặc phục vụ các nhu cầu khác của Tổ Chức.
Đã kí, O5-1, O5-2, O5-4, O5-5, O5-6, O5-8, O5-9, O5-10, O5-11, O5-12, O5-13,
Tổng Thống của Cộng hòa Adytite của Polynesia