SCP-6670

đánh giá: +20+x

⚠️ cảnh báo nội dung

Mã vật thể: 6670
Cấp2
Phân loại Quản thúc:
euclid
Phân loại Bổ sung:
{$secondary-class}
Phân loại Quy mô:
vlam
Phân loại Hiểm họa:
caution


ecronak_image_flesh.png

Ảnh chụp SCP-6670, được chụp vào năm 2002

Quy trình quản thúc đặc biệt: Do SCP-6670 không có khả năng di chuyển độc lập, Điểm Quản thúc 86 được giám sát liên tục để chắc chắn không có dân thường tiếp cận. Cùng với đó, một bức tường xi măng đã được xây dựng quanh khu vực với các biện pháp canh gác chặt chẽ để ngăn ngừa mọi thông tin về sự tồn tại của SCP-6670 bị rò rỉ. Nghiêm cấm bất kì nỗ lực nào với mục đích lấy mô của SCP-6670 cho mục đích thí nghiệm nhằm tránh trường hợp phá hủy hay khiến vật thể vi phạm quản thúc.

Bất kì tiếng động khác thường nào được nghe thấy trong khu quản thúc đều phải được ghi nhận và điều tra theo chỉ đạo của trưởng nghiên cứu viên. Bất kì người nào được phát hiện là đang điều tra hay tự nhận mình biết về “Melanie Parker'', "Jemma Parker" hay "John Bates" sẽ được cung cấp thông tin giả hoặc xóa trí nhớ.

Mô tả: SCP-6670 là một một thực thể vô định hình tương đối lớn cấu tạo bởi thịt người, thực thể được tìm thấy ở trong phòng ngủ của một căn nhà xây theo kiểu pinewood1 đã bị bỏ hoang (sau này được chỉ định là Điểm Quản Thúc 86) tọa lạc ở [BỊ TÁC ĐỘNG], nằm trong khu ổ chuột của thành phố Detroit, bang Michigan. SCP-6670 chỉ có thể tiếp cận được thông qua cửa chính dẫn vào phòng ngủ mà hiện tại đã bị đối tượng chủ động cản trở. Do SCP-6670 đang cư ngụ trong một không gian tương đối nhỏ, đối tượng được cho là đã lấp đầy cả căn phòng mà theo đo đạc có thể tích khoảng 216 mét vuông. Cách thức SCP-6670 lại ở trong trạng thái này vẫn chưa được xác định, chỉ có thể phỏng đoán rằng sự phì đại bất thường của vật thể là do các dị tính liên quan tới sự phát triển cơ thể một cách đột biến.

Dựa vào kết quả quét tia X-quang quanh Điểm Quản Thúc 86, cột sống của SCP-6670 được xác định là đã bị biến dạng khủng khiếp do phát triển theo không gian của cấu trúc căn phòng, và tốc độ phát triển được cho là đã tăng lên đáng kể trong tuổi dậy thì. Bằng cách nào SCP-6670 có thể sống sót khi phải trải qua sự phát triển bất thường cực kì đau đớn này, cũng như hoàn cảnh ban đầu khiến đối tượng bị kẹt lại vẫn chưa được xác định.

Ở thời điểm viết tài liệu này, SCP-6670 hiện được cho là đang ở đang trong trạng thái bất hoạt và chưa được ghi nhận là có khả năng vận động hoặc nói. Dựa vào thông tin thu được từ các cuộn băng được quay bởi mẹ đối tượng vào năm 2002(xem phụ lục 6670.1), SCP-6670 có thể có trí thông minh tương đương với của một đứa trẻ chậm phát triển.

Kết quả xét nghiệm DNA từ máu của SCP-6670 cho thấy đối tượng là con gái của Melanie Parker, một người phụ nữ gốc Âu quê ở Texas. Ở thời điểm viết tài liệu này, thi thể của Melanie Parker vẫn chưa được tìm thấy.

Phụ lục 6670.1: Các tệp dữ liệu sau đây là các đoạn phim nhật ký của Melanie Parker, có nguồn gốc là các cuộn băng trong tủ của cô sau khi tổ chức phát hiện ra SCP-6670 vào ngày 13 tháng 3 năm 2002, Các đoạn băng đã được sắp xếp theo thứ tự thời gian gần đúng của chúng. Dưới đây là một bản phiên âm.

CHÚC MỪNG SINH NHẬT JEMMA! 1988

[Một đứa trẻ sơ sinh nằm trên đệm. Cô bé có vẻ kêu lên những tiếng ê a, nhìn lên phía người cầm máy ảnh.]

Parker: “Hôm nay là sinh nhật của ai nhỉ ? Thôi nào Jem, con biết hôm nay là sinh nhật ai không?”

[Đứa trẻ cất tiếng cười.]

Parker: “Đúng rồi đấy, nay là sinh nhật của con đấy!”

[Tay Parker đưa vào trong khung hình để cù lét đứa bé.]

Parker: “Chúc mừng sinh nhật bé cưng! Cười lên cho mẹ nào, Jemmy! Cười lên nào!”

[Đứa trẻ lại tiếp tục cười.]

Parker: “Thật là một nụ cười đáng yêu! Ai là mẹ của con nào? Con có biết không Jemmy?”

[Đứa trẻ nhìn thẳng vào cô Parker ngay khi vừa ngước mắt lên, Nó vừa vung vẫy cánh tay trong khi tiếp tục cười.]

Parker: “Đúng rồi, Jemmy! Là mẹ đây!”

[Parker hắng giọng]

Parker: "Được rồi, hãy cùng hát chúc mừng sinh nhật nhé bé cưng?"

[Đứa trẻ nhìn thẳng vào bà Parker.]

Parker: "Happy birthday to you… happy birthday to you! Happy birthday, happy birthday…"

[Đứa trẻ cười khúc khích.]

Parker: "Happy birthday to you! Yaay! Chúc mừng sinh nhật đầu tiên của con, Jemma!"

[Parker cù lét đứa bé. Đứa bé lại tiếp tục cười.]

[Đoạn ghi hinh kết thúc.]

DIỄN TẬP PHỎNG VẤN
[Quay vào khoảng năm 1990]

[Đoạn băng ghi lại cảnh Melanie Parker đang mặc trang phục chỉnh tề. Quần áo của cô có những lỗ thủng được khâu vụng về bằng chỉ màu xanh đậm. Mái tóc đen được búi cao sau đầu. Cô vẫy tay chào trước ống kính với một nụ cười. Cô thể hiện rõ sự căng thẳng.]
[Parker hắng giọng.]

Parker: “Phù. Được rồi.”

[Parker tiếp tục cười.]

Parker: “Uh… xin chào! Tên tôi là Melanie Jamie G. Parker, và tôi muốn đăng ký làm thực tập sinh cho Công ty Truyền Thông Walter Media.”

[Parker chớp mắt vài lần rồi nuốt nước bọt.]

Parker: “Tôi là một người phụ nữ trẻ độc thân sống tại Detroit, Michigan. Vừa tròn mười tám vào hôm qua, tôi muốn… uhh…”

[Parker ngừng lại. Cô nhìn xuống sàn nhà.]

Parker: “Um… c-cống hiến cho thế giới thông qua việc học cách để làm phóng viên cho…”

[Parker vẫn đang nhìn xuống.]

Parker: “Công tê tuyệt vời của các v-vị-“

[Cô lắc đầu.]

Parker: “Ý tôi là công ty.”

[Cô cười gượng gạo]

[Đoạn băng xuất hiện tiếng khóc của trẻ con. Parker ngay lập tức quay đầu ra sau.]

Parker: “Chết tiệt.”

[Cô nhìn về phía sau lưng.]

Parker: “mẹ tới đây, Jemma!”

[Parker nghiêng người tới bàn để tắt máy quay.]

[Đoạn ghi hinh kết thúc.]

THƯ GỬI GIA ĐÌNH [CẮT BỎ THỨ NÀY ĐI]
[Quay vào khoảng năm 1990]

[Melanie Parker đang khóc khi xuất hiện trong khung hình. Cô đang mặc một chiếc áo blouse trắng rộng.]

Parker: “Mẹ. Cha. Betty. Có… có lẽ mọi người đang tự hỏi sao con lại bỏ đi. Uh… mẹ kiếp.”

[Parker thở dài. Mắt cô đỏ hoe.]

Parker: “Con xin lỗi. Con thật sự xin lỗi về mọi thứ, về cái đêm cùng John, về bữa tiệc, về việc… lấy trộm tiền của mẹ…”

[Sau 5 năm giây im lặng, Parker bắt đầu khóc. Cô gạt đi nước mắt.]

Parker: “Con chỉ muốn nói là con yêu mọi người rất nhiều. Về Betty, với đôi giày hồng của em và… cách mà em quan tâm mọi người. Um… mẹ, nụ cười của mẹ luôn sưởi ấm tâm hồn con như ánh ban mai, dù mẹ có hơi… trầm lặng. Và… uh… bố…”

[Mười năm giây im lặng. Parker nhắm mắt và nghiến răng. Sự tức giận hiện rõ trên mặt cô.]

[Cô kìm nén sự tức giận bên trong.]

Parker: “Bố uh… chắc bố đang tự hỏi là vì sao con lại gửi thứ này cho bố, sau gần hai năm. Chuyện là…”

[Parker gãi đầu. Cô không nhìn thẳng vào máy quay nữa.]

Parker: “Con cháy túi rồi, bố, mẹ. Con đã đi xin việc hết lần này qua lần khác, nhưng… cũng chẳng thể đủ sống. Con không thể ngủ… và… Jemma…”

Parker: “Con bé đang lớn rất nhanh, mẹ ơi. Lớn hơn… bất kì đứa bé nào đang hai tuổi. Con bé đã không còn mặc vừa quần áo con đưa. Và con.. muốn…”

[Cô bắt đầu nức nở. Cô cố ngăn nó lại bằng cách cắn môi.]

Parker: “Con muốn mọi người đưa…”

[Cô ấy nhìn về phía cửa. Môi bắt đầu run lên.]

[Cô tiếp tục nhìn cánh cửa trong tám giây. Sau đó quay lại nhìn camera.]

[Mặt cô ấy đơ đi. Cô ấy nghiêng người về phía trước.]

Parker: “Không, không, không, không, biết gì không?”

[Giọng Parker to lên. Cô vừa lắc đầu khi đang nói.]

Parker: “Đ-Địt mẹ các người. Địt mẹ cả lũ các người. Tôi sẽ giữ Jemma lại, và tất cả các nguời, cả cái thắt lưng chết tiệt của các người, hay cả việc… hay cả việc các người nói rằng tôi là đứa "hư hỏng" thế nào đều sẽ không thể ngăn cản được tôi đâu.”

[Parker khịt mũi. Cô nhìn lên trần nhà và hít vài hơi thật sâu.]

Parker: “L-lạy chúa. Tôi đã muốn nói điều này từ rất lâu rồi, tôi đã quá mệt mỏi khi ở trong cái nhà chó chết của các người. Tôi muốn tự lập, tôi muốn sống cuộc đời của riêng mình. Các người sẽ không bao giờ có thể tìm thấy tôi, và sẽ chẳng bao giờ tìm được Jemma đâu. Cứ về cái căn nhà chết tiệt đó và chết ở đó luôn đi. Tôi quá mệt mỏi với lũ súc vật các người, tôi quá mệt mỏi về việc cứ luôn nơm nớp lo sợ và… và…”

[Parker lại hít thêm một hơi. Cơ thể cô run lên vì giận dữ.]

[Cô tiếp tục nói, nhưng dường như đã tiết chế được cơn giận.]

Parker: “Các… các người nên nhìn thấy tôi và Jemma đang hạnh phúc nhường nào, và cuộc sống ngoài này tuyệt vời ra sao. Mặt trời ở đây chói chang hơn, không còn phải… đánh nhau. Không còn tiếng hét, không còn phải… khóc nữa. Tôi sẽ sống cùng con gái tôi và chúng tôi sẽ hạnh phúc.

[Parker cười. Nước mắt cô vẫn đang rơi.]

[Tiếng khóc của một đứa trẻ vọng ra trong đoạn băng. Parker quay ra sau để nhìn cánh cửa bên phải.]

Parker [yếu ớt]: “Lạy chúa, con dậy rồi à, Jemma? Mẹ tới ngay với con đây, chờ mẹ một chút.”

[Parker đi ra khỏi khung hình, đi thẳng về phía cửa.]

Parker [thì thầm]: “Shh… ổn rồi. Ổn cả rồi bé cưng. có mẹ ở đây rồi.”

[BỎ QUA CÁC TÌNH TIẾT KHÔNG LIÊN QUAN]

[Đoạn ghi hinh kết thúc.]

[Cuộn băng không có tựa đề]
[Quay khoảng năm 1990]

[Đoạn băng ghi lại SCP-6670 trong phòng ngủ của cô bé. SCP-6670 được nhìn thấy là đang cười nói rất vui vẻ, cô bé có mái tóc vàng dài tương đối bù xù. Mặc dù mới chỉ hai tuổi, cô bé đã cao tới 121.9 cm2. Parker có vẻ là người đang cầm máy quay.]

SCP-6670: “Mẹ ơi! Mẹ! Nhìn này!”

[SCP-6670 chạy quanh căn phòng. Cô bé giơ một tay lên cao, một tay sang ngang.]

SCP-6670: “Con là máy bay nè mẹ.”

Parker: “Mẹ thấy rồi, Jem. Máy bay kêu như thế nào nhỉ?”

SCP-6670: “Vùuuuuu!”

Parker: “Giỏi quá bé cưng, giờ mẹ muốn con-”

[Tiếng chuông điện thoại vang lên.]

Parker: “Agh.”

[Parker đặt máy quay xuống giường, quay thẳng vào SCP-6670. Cô chạy ra nghe điện thoại.]

Parker [thì thầm]: “Melanie Parker đây. Ai gọi thế?”

[Trong lúc Parker nói chuyện điện thoại,SCP-6670 chui vào cái lỗ trên tường. Cô bé có vẻ háo hức trong lúc di chuyển khỏi khung hình.]

SCP-6670: “Mẹ ơi, nhìn nè!”

[Parker có vẻ như không nghe thấy SCP-6670. Cô tiếp tục cuộc gọi với một giọng điệu khó chịu.]

[Ba mươi giây trôi qua. Parker nghe thấy tiếng cười phá lên, cô được nghe thấy là đã dập điện thoại xuống và quay về phòng đồng thời bước vào khung hình. Có vẻ như cô đang tìm kiếm SCP-6670.]

Parker: “Jemma? Con đâu rồi?”

[Ba mươi giây trôi qua.]

Parker: “Bé cưng?”

SCP-6670 [vọng ra từ phía tường]: “Con đây nè mẹ!”

[Parker ngay lập tức di chuyển tới gần cái lỗ, có vẻ cô ấy đang nói vào trong đó.]

Parker: “Jemma? Con làm ơn ra ngoài được không?”

[Bên kia tường không hề có giọng hồi đáp.]

Parker [lo lắng]: “Jemma? Jemmy? Mẹ dặn con là không được vào đó rồi mà? Nghe lời mẹ và ra đây nhanh lên!”

[Năm giây trôi qua.]

Parker: “Jemma Louise, khi mà mẹ đếm đến ba mà con còn chưa ra, mẹ sẽ-”

SCP-6670: “Con đang ở trong một cái đường hầm nè mẹ-”

Parker: “Một,”

[Một giây trôi qua.]

Parker: “Hai,”

[Một giây trôi qua.]

Parker: “Hai rưỡi,”

[Một giây trôi qua.]

Parker: “Ba-”

[Một tiếng nứt lớn được nghe thấy, SCP-6670 hét lên.]

Parker [la lên]: “Jemma?!”

[Parker đưa đầu vào cái lỗ.]

[SCP-6670 bắt đầu khóc trong đau đớn.]

Parker: “Jemma, bé cưng?!”

SCP-6670: “Mẹ ơi, đau quá!”

Parker: “Jemma, con ổn không?!”

SCP-6670: “Đau quá, đau quá mẹ ơi!”

[Parker di chuyển sâu hơn vào trong cái lỗ. Chỉ có nửa thân dưới của cô còn đang xuất hiện trong khung hình.]

Parker: “Nói mẹ nghe đi, con đau chỗ nào?”

[SCP-6670 khóc to hơn. Cô bé chỉ có thể kêu lên những âm thanh vô nghĩa.]

Parker [nức nở]: “Mẹ sẽ cứu con, được chứ? Ở yên đó ở đấy, bé cưng, mẹ sẽ tìm cách cứu con.”

[SCP-6670 tiếp tục khóc trong khi Parker chui ra khỏi lỗ và chạy ra ngoài.]

[BỎ QUA CÁC TÌNH TIẾT KHÔNG LIÊN QUAN]

[Ba mươi phút sau, cánh của mở ra. Parker quay lại cùng với một người đàn ông người Mỹ gốc Á, sau này được xác định là John Bates, hàng xóm của Parker. Anh mang theo một sợi dây thừng. SCP-6670 đã ngừng khóc.]

Parker: “Con bé vừa vào trong đấy!”

[Bates bước tới chỗ Parker và cúi người xuống.]

Bates: “Lạy chúa, Mel. Sao con bé vào được đấy?”

[Parker đưa đầu lại vào cái lỗ.]

Parker: “Bé cưng, con ổn chứ?”

SCP-6670 [giọng bị khàn]: “Mẹ ơi, đưa con ra khỏi đây đi, làm ơn.”

Parker [khóc]: “Chú John sẽ giúp mẹ con mình, được không? Mẹ và chú John sẽ quăng một sợi dây thừng vào, và sẽ kéo con… con hãy chờ nhé, bé cưng.”

[Parker rút đầu ra và nhường chỗ cho Bates. Anh cầm sợi dây thừng và chuẩn bị ném nó về phía SCP-6670.]

Bates: “Được rồi, Jem, khi chú đếm đến ba, chú sẽ quăng nó vào, được chứ?”

[SCP-6670 không phản hồi.]

Bates: “Một, hai, ba!”

[Bates ném sợi dây thừng đi.]

Bates: “Bắt được chưa, nhóc?”

[Không có phản hồi.]

Parker: “Jemma-”

Bates: “Con bé đang kéo, nó đang kéo sợi dây. Mel, giúp tôi.”

[Parker nắm lấy một phần dây.]

Bates: “Đếm đến ba thì hãy cùng kéo, được chứ?”

[Parker gật đầu.]

Bates: “Một, hai, ba, kéo!”

[Cả Parker và Bates đồng loạt kéo. Họ đang dùng hết sức có thể.]

Parker: “Jemma, con ra được chưa?”

Bates: “Con bé không nhúc nhích, kéo mạnh hơn nữa, nhanh lên!”

[Parker và Bates tiếp tục kéo, nhưng không hiệu quả.]

SCP-6670 [yếu ớt]: “Mẹ ơi con không ra được, con vẫn đang kẹt mẹ ơi.”

[Những nhịp kéo của Bate dần thưa đi rồi dừng hẳn, trong khi đó Parker vẫn đang gồng mình kéo hết sức.]

Bates: “Mel.”

[Parker tiếp tục kéo.]

Parker: “Mẹ sẽ đưa con ra mà, thêm một chút nữa thôi!”

Bates [hét lên]: “MEL!”

[Parker dần buông tay ra khỏi sợi dây. Cô khóc nức lên trong khi lắc đầu liên tục.]

Parker: “Không, không, chuyện này không thể xảy ra với con tôi. Ta phải thử có cách nào khác chứ.”

Bates: “Chúng ta cần phải-”

Parker: “Cần? Cần cái khỉ gì cơ? Con gái tôi đang kẹt trong đó và giờ ta chẳng thể-”

[Bates nắm lấy vai Parker.]

Bates [hét lên]: “HAI TA KHÔNG THỂ ĐƯA CON BÉ RA ĐƯỢC, MEL! SUY NGHĨ SÁNG SUỐT LÊN!”

[Parker đứng hình. Cô nhìn thẳng vào mắt Bates.]

Bates [giọng dịu đi]: “Ta… um… ta cần thêm sự trợ giúp, Mel ạ.”

[Parker hồi âm lại yếu ớt]

Parker: “Tôi… tôi…”

Bates: “Chúng ta cần phải gọi cho 911, hay… hay… đại loại thế. Tôi cũng không biết nữa, chúng ta là những người duy nhất sống trên con đường chết tiệt này. Trong cả cái khu phố chết tiệt này. Tôi có thể đem cây búa tạ của mình tới, nhưng con bé vào sâu quá… và căn nhà có thể sẽ sập.”

Parker [yếu ớt]: “Gọi cho lính cứu hỏa thì sao? Bọn họ có giúp ta… việc như thế này không ?”

[Bates bỏ tay ra khỏi vai Parker. Anh ta ra khỏi khung hình. Âm thanh cho thấy Bates đang gọi điện thoại .]

Bates [thì thầm]: “A lô?”

Parker [thì thầm]: “Ổn chứ?”

[Ba giây trôi qua. Bates bực bội đặt điện thoại xuống.]

Bates [thì thầm]: “Mẹ kiếp, tôi quên mất hôm nay là đêm của Quỷ3 các đường dây đều quá tải rồi.”

Parker [thì thầm]: “Thế không lẽ…”

Bates [thì thầm]: “Jemma sẽ phải cố gắng chịu đựng qua đêm nay, chúng ta không thể kêu người qua đường giúp được. Họ sẽ… chết tiệt. Chết tiệt chết tiệt chết tiệt chết tiệt.”

Parker [thì thầm]: “Con bé cần bác sĩ, John! con gái tôi phải được đưa đi… và… và…”

[Parker run rẩy.]

Bates [thì thầm]: “Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, Mel? Cứ… cứ tin tôi. Một khi ta liên lạc được với 911, ta sẽ đưa được con bé ra thôi. Sau đó ta sẽ tính tiếp, được chứ?”

Parker [thì thầm]: “Tôi không có đủ tiền, John. Tôi chỉ còn đúng sáu đô trong ví, chừng đó chẳng thể để chi trả bất kì thứ gì con bé cần cả. Và… và nếu họ biết rằng tôi đang làm mẹ đơn thân thì sao? Họ sẽ bắt con bé đi, John, bọn khốn kiếp đó sẽ bắt con bé.”

Bates [hét lên]: “Thế giờ cô muốn gì, Mel?! Cô muốn con cô chết à?! Tới mức này rồi, tôi có nói rằng tôi quan tâm tới con cô hơn cả cô thì cũng đéo sai đâu. Nếu cô bỏ nó lại đây, nó sẽ chết, nó sẽ chết đấy, Mel. Ta không thể để mặc con bé như vậy được.”

[Đoạn băng im lặng trong hơn hai phút.]

Bates [thì thầm]: “Xin lỗi vì đã hét vào mặt cô. Tôi chỉ là… chết tiệt, con gái cô đang kẹt bên trong bức tường quái quỷ này và chẳng thể thoát ra. Đừng ích kỷ nữa và nghĩ cho con bé đi, làm ơn. Cô nói rằng cô có người thân ở Texas, phải không?”

[Ba giây trôi qua.]

Parker [thì thầm]: “Đừng, đừng, tôi xin anh, ai cũng được nhưng không phải là bọn họ.”

[Bốn giây trôi qua.]

Bates [thì thầm]: “Tôi xin lỗi, Mel, nhưng…”

[Năm giây trôi qua. Âm thanh tiếng cửa mở xuất hiện.]

Bates [thì thầm]: “Tôi uh… tôi sẽ lấy chiếc xe đạp và đi tìm trạm cứu hỏa. Họ sẽ sớm đến đây th-”

[Giọng Bates đột nhiên bị ngắt.]

Parker [không rõ, nức nở]: “Tôi xin lỗi, John. Tôi… thật sự xin lỗi.”

[Bảy giây trôi qua.]

[Một tiếng va đập mạnh được nghe thấy.]

[Cảnh cửa mở ra, rồi đóng lại trong phút chốc. Sau đó mở ra lại sau ba mươi phút.]

[Parker bước vào trong khung hình. Quần áo cô nhuộm đầy máu, mắt cô đỏ hoe. Bùn đất và dầu nhớt vón cục lại trên cả tay và trang phục của cô4. Cô nhìn vào máy quay trong vài giây.]

[ Parker im lặng quỳ xuống và đưa đầu vào trong cái lỗ.]

SCP-6670 [yếu ớt]: “Mẹ ơi?”

Parker [nhẹ nhàng]: “Mẹ đây, bé cưng. Đừng lo.”

[Parker khịt mũi.]

Parker: “Mẹ sẽ chăm sóc cho con.”

[BỎ QUA CÁC TÌNH TIẾT KHÔNG LIÊN QUAN]

MỪNG SINH NHẬT JEMMA 1991

[Đoạn băng có lẽ được quay bên trong bức tường. Bên trong khung hình là một ngọn đèn dung nham, vừa đủ để thắp sáng bên trong bức tường chật hẹp. Một chiếc bánh cupcake cắm một ngọn nến được đặt trên sàn trước mặt SCP-6670 lúc này đang nằm xuống. Cô bé đang mỉm cười, vai cô bé đã rộng bằng chiều ngang của khoảng không gian bên trong bức tường. Ước tính cô bé lúc này cao khoảng 152,4 cm5. Parker đang ở ngoài khung hình, có thể là ở phía sau máy quay.]

Parker [hát]: “Happy birthday, Jemma! Happy birthday, Jemma! Happy birthday, happy birthday… happy birthday Jemma!”

[SCP-6670 cười. Cô bé nhìn nhợt nhạt hơn rất nhiều so với đoạn băng gần nhất.]

Parker [vui vẻ]: “Thổi nến đi nào, bé cưng! Thổi nến đi!”

[SCP-6670 thổi nến, ánh nến vụt tắt. Parker vỗ tay.]

Parker: “Mừng sinh nhật lần thứ ba của con nhé, bé cưng!”

[Tay phải Parker’s vươn vào khung hình khung hình để ôm lấy SCP-6670, SCP-6670 cười khúc khích vì hạnh phúc.]

[Đoạn ghi hinh kết thúc]

MỪNG SINH NHẬT JEMMA 1993

[Tương tự như cuộn băng trước, đoạn phim được quay ở bên trong bức tường. SCP-6670 có vẻ đã ở gần máy quay hơn, cô bé nhìn rất mệt mỏi. Mắt dường như bị sụp mí. Không gian chật hẹp bên trong bức tường dường như đã cản trở sự phát triển của cô bé theo chiều ngang. Cô bé cười một cách ểu oải. Một chiếc bánh kem lớn hơn với năm ngọn nến được đặt trước mặt cô.]

Parker: “Chúc mừng sinh nhật, Jemma!”

SCP-6670 [yếu ớt]: “Con cảm ơn mẹ.”

[Parker vươn người lên để hôn SCP-6670. SCP-6670 cười lại yếu ớt.]

Parker: “Con có biết là mẹ yêu con nhiều lắm không?”

SCP-6670: “Con cũng yêu mẹ nhiều lắm.”

[Một tiếng ầm vang lên.]

SCP-6670: “Con đói lắm, mẹ ơi. Con ăn được chưa??”

[Parker dường như đang ném đi tiếng nức nở. Cô ấy rõ ràng là chỉ đang cố tỏ vẻ hạnh phúc.]

Parker: “Một chút nữa thôi, được chứ? Mẹ sẽ lấy đồ ăn cho con ngay đây.”

[Parker di chuyển ra khỏi cái lỗ cùng với chiếc máy quay.]

[Đoạn ghi hình kết thúc.]

CHÚC MỪNG SINH NHẬT JEMMA 1997

[Khuôn mặt của SCP-6670 đã lấp kín toàn bộ lỗ hổng. Ở thời điểm này, người xem băng hình không còn phân biệt được giữa đầu và thân cô bé. Dựa vào sự phát triển được ghi nhận trước đây, có thể suy ra cô bé cao khoảng 211 cm6, thậm chí còn có thể cao hơn. Cô bé không còn mỉm cười nữa, chiếc đèn dung nham và chiếc bánh còn to hơn trước giờ đã được đưa ra bên ngoài cái lỗ.. Parker lúc này đang ở trong khung hình, quỳ xuống cạnh SCP-6670.]

Parker [hát]: “Happy birthday to you! Happy birthday to you! Happy birthday, happy birthday… happy birthday to-”

SCP-6670 [yếu ớt]: “Mẹ ơi, con ăn được chưa?”

Parker: “Chỉ thêm một chút nữa thôi, bé cưng, ta sẽ ăn ngay khi hát xong mà, được chứ?”

SCP-6670: “Mẹ ơi, làm ơn, con đói.”

Parker [hát]: “Happy birthday to-”

SCP-6670: “Mẹ ơi, làm ơn.”

Parker [vừa khóc vừa nức nở]: “-you, happy birthday to you,”

SCP-6670 [hét lên]: “MẸ ƠI!”

[Parker ngừng hát. Cô lặng người nhìn SCP-6670. Cô bật khóc.]

Parker [khóc]: “Mẹ xin lỗi.”

[Parker bước ra khỏi khung hình.]

SCP-6670: “Mẹ ơi?”

[SCP-6670 cố gắng di chuyển. Nhưng mặt cô bé không thể lọt qua được cái lỗ. Có tiếng xương gãy kêu lách cách. SCP-6670 quằn quại trong đau đớn.]

SCP-6670 [bắt đầu nức nở]: “Mẹ ơi?”

[BỎ QUA CÁC TÌNH TIẾT KHÔNG LIÊN QUAN]

[Đoạn băng này không có bất kì ghi chú nào và được lấy ra khỏi máy quay sau khi tổ chức phát hiện SCP-6670. Đoạn băng được cho là quay vào năm 2001.]

[Parker có vẻ như là đang khóc ở phía sau cánh cửa phòng ngủ. Ngay cạnh máy quay là một tấm đệm có vẻ là của Parker. Một chiếc bảnh cỡ lớn hai tầng được bày ngay cạnh cô. Có tiếng nứt vỡ trong nhà xuyên suốt đoạn ghi hình.]

Parker [vừa khóc vừa hát một cách nhẹ nhàng]: ”Happy birthday to you…”

SCP-6670 [yếu ớt]: “Mẹ ơi? Mẹ? Con đói quá.”

Parker [vừa khóc vừa hát một cách nhẹ nhàng]: ”Happy birthday to you…”

[Có một tiếng nứt lớn. Dường như trần nhà sắp sập xuống.]

SCP-6670 [yếu ớt]: “Đau quá mẹ ơi.”

[Parker kìm nén nước mắt để tiếp tục hát.]

Parker: “Happy birthday, happy birthday…”

SCP-6670 [yếu ớt]: “Con không muốn rơi xuống đâu, mẹ ơi con sợ.”

Parker: “Happy birthday to…”

[Parker dừng hát. Đầu cô đang dựa vào cửa. Ánh mắt cô vô hồn.]

[Sự im lặng kéo dài trong vài phút. Những tiếng nứt càng lúc càng lớn hơn.]

Parker [tiếp tục hát]: “Y…”

SCP-6670 [thì thầm]: “Mẹ ơi, cứu con với. Con sợ lắm mẹ ơi.”

[Cô mở to mắt. Hơi thở của cô ấy bắt đầu gấp gáp. Cô che miệng và nhắm mắt lại khi tiếp tục khóc.]

[Tiếng trần nhà dần đổ sụp xuống lại lớn hơn.]

SCP-6670 [yếu ớt]: “Con gần ngã xuống rồi, mẹ ơi. Lưng con đau quá. Lưng con đau quá mẹ.”

[Parker bắt đầu thở gấp. SCP-6670 tiếp tục gọi.]

[Một phần trần nhà sập xuống dưới sức nặng của SCP-6670.]

SCP-6670 [hét lên]: “MẸ ƠI!”

[Ngay lập tức, Parker mở cửa chạy vào phòng. Máy ảnh bị lật do chấn động. Chỉ có thể nhìn thấy trần nhà đầy vết nứt.]

[Thêm một tiếng nứt lớn nữa được nghe thấy, có lẽ là một phần cơ thể của SCP-6670 đã rơi xuống.]

Parker [yếu ớt]: “Mẹ sẽ bắt được con, bé cưng!Mẹ sẽ đỡ được con!”

[Những tiếng nứt càng lúc càng to hơn khi toàn bộ trần phòng ngủ chuẩn bị sập xuống.]

SCP-6670 [hét lên]: “MẸ ƠI CỨU CON!”

[Trần nhà sập xuống. SCP-6670 rơi thẳng xuống phòng ngủ. tiếng xương gãy thành từng khúc vang lên.]

[Đoạn băng im lặng trong năm phút.]

SCP-6670 [khóc]: “Mẹ ơi? Mẹ, mẹ đâu rồi? Con đau quá.”

[SCP-6670 tiếp tục khóc trong hơn 4 giờ đồng hồ tiếp theo của đoạn băng.]

[Đoạn ghi hinh kết thúc.]

Nhật kí khám phá: Ngay sau thời điểm được cho là ngày đoạn băng cuối cùng được quay, Tổ Chức đã nhận được cảnh báo về SCP-6670 khi một người qua đường nói rằng họ nghe thấy căn nhà đang ''thở''. Đặc vụ của Tổ chức đã được gửi tới, và các nhân viên quản thúc cũng được cử tới khu vực vài giờ sau đó. Các biện pháp quản thúc tiếp theo đã được thực hiện và Điểm Quản Thúc 86 được dựng lên để theo dõi SCP-6670. Ở thời điểm hiện tại, SCP-6670 có lẽ đang nâng đỡ cả căn nhà, ngăn không cho nó sập hoàn toàn.

Cập nhật 6670 - 11/19/2005: Một âm thanh bất thường đã được báo cáo phát ra từ Khu Quản Thúc 86, được cho là do SCP-6670 tạo ra. Một cuộc điều tra bên trong cấu trúc căn nhà đang chờ được thông qua.

Nếu không có ngoại lệ được nêu, nội dung của trang này được xuất bản dưới giấy phép Creative Commons Attribution-ShareAlike 3.0 License