
Bạn bước đi trên một con đường mòn đẹp, được vây quanh bởi những ngọn cây sừng sững, đung đưa nhẹ nhàng trong cơn gió mà bạn không thể cảm nhận.
Ở nơi bạn không nhận ra, không một mốc điểm nào thân thuộc với đôi mắt bạn hay cho bạn một chỉ dẫn. Chỉ có một con đường: kéo dài về phía trước và về phía sau, bao quanh bởi hàng vạn cái cây giống nhau. Mỗi cái đều có hình dáng vặn vẹo riêng biệt, nhưng từ những sự khác biệt này mà chúng lại càng giống nhau. Chúng mờ dần đi khi bạn dõi con mắt của mình sâu vào bên trong khu rừng, tiết lộ không một bí mật.
Một bước tiến ngập ngừng, theo sau là một bước nữa, đẩy bạn đi về phía trước một cách chậm rãi và chắc chắn. Không khí xung quanh bạn thì ẩm và lạnh, mặt đất dưới chân bạn thì mềm và xốp. Bạn bước tiếp.
Tiếng xào xạc chuyển động của những cành cây, một chú chim nhỏ bay nhảy quanh bạn qua mỗi bước bạn đi. Sinh vật đó cũng ngập ngừng và không chắc chắn. Khi bạn quay đầu lại, để nhìn nó cho rõ, thì nó biến mất — rút về sau những cành cành và lá, chỉ quay trở lại khi bạn chú tâm mình vào con đường.
Con đường này, bạn đã đi trên nó bao lâu rồi?
Đáng lo thay, bạn nhận ra rằng mình không nhớ. Con đường uốn nhẹ trải dài bên ngoài tầm nhìn, hàng hàng những ngọn cây đơn điệu không giúp bạn ngơi nghỉ, không gian và thời gian như bị là phẳng thành vô tận.
Một lựa chọn hiện ra trước mặt bạn: cứ tiếp tục đi hay tiến vào trong khu rừng.