Mã vật thể: SCP-7660
Phân loại: [DỮ LIỆU BỊ XÓA]1
Quy trình Quản thúc Đặc biệt: Không được nhìn vào bên trong buồng quản thúc của SCP-7660. Buồng quản thúc dị thể phải được những cá nhân đeo bịt mặt mà mặc đồng phục lính châu Âu màu nâu nhẹ thăm non không theo một chu kỳ thời gian nào. Ngoài ra, những cá nhân này cần phải được những bảo vệ tại khu vực kiểm tra và xác nhận rằng A) một bàn tay thứ ba màu xanh trong suốt có bảy ngón tay và bảy khớp thò ra từ một vết khâu trên áo và B) miệng họ phải có đúng 34 chiếc răng nanh. Họ sẽ được phép tiến vào trong buồng quản thúc nếu như trùng khớp với các mô tả nhắc trên, nếu không sẽ bị cấm truy cập dưới dưới bất kỳ mọi tình huống. Tiêu diệt mọi cá nhân cố thâm nhập khu vực quản thúc mà không đủ điều kiện cần thiết ngay lập tức. Hiện không có bất kỳ kế hoạch nào cho việc mở thùng chứa SCP-7660. Quản thúc dị thể tại Điểm-19 vĩnh viễn.
Mô tả: SCP-7660 là một sinh vật không rõ nguồn gốc bị nhốt trong một chiếc thùng gia cố bằng thép màu xanh ô liu, với kích thước khoảng 2m mỗi cạnh. Một phía của chiếc thùng được đóng dấu màu đỏ ghi PHÒNG BAN DỊ TƯỢNG; ở phía ngược lại cũng được đóng dấu màu đỏ ghi KIỆN HÀNG SINH HỌC? [nguyên văn] Quan sát được SCP-7660 là khả thi thông qua một lỗ nhìn hình chữ nhật ở bên mặt thứ ba của chiếc thùng, nhưng lại đưa ra được kết quả không nhất quán. Chiếc thùng của SCP-7660 đã được chứng minh là chắn mọi loại ánh sáng và không thể chụp chiếu. Phân tích âm thanh cũng trả về kết quả tương tự.
Mọi nỗ lực để nhìn vào SCP-7660 đều bị ngăn cản bởi một dị tượng quang học: nhìn vào bên trong chiếc lỗ nhìn sẽ khiến cho góc nhìn của người quan sát chuyển dịch vào bên trong chiếc thùng, và khiến họ hướng ra mặt sau của lỗ đối diện. Những đối tượng bị mù tham gia thử nghiệm báo cáo rằng cảm nhận thấy một bàn tay được bọc trong vải lụa vuốt ve khuôn mặt của họ. Những đoạn ghi hình của máy quay tự hành bị che khuất bởi hiện tượng giả tạo tác cường độ lớn tương đương với thiệt hại do bức xạ gây ra.
Quá trình thu thập SCP-7660 hiện vẫn đang được điều tra làm rõ: vào khoảng 04:05 GMT ngày ██/██/██, một chiếc xe bán tải màu trắng không rõ số hiệu đâm vào cổng phía bắc của Điểm-19. Mặc dù phần đầu chiếc xe bốc cháy khi bị lật, phần rơ moóc đằng sau xe đã cháy được một khoảng thời gian trước đó. Chiếc thùng của SCP-7660 là vật thể duy nhất còn nguyên vẹn trong chiếc công tơ nơ. Tài xế của chiếc xe đã bị kẹt và chết cháy trước khi nhân viên tại điểm dập tắt được ngọn lửa.
Ts. Amitha Sanmugasundaresam đã chứng thực rằng không có hiện tượng nào xảy ra sau khi bị SCP-7660 ăn thịt ngoài cái chết.
Bọn họ cho một con chó săn theo vết của Amitha, đuổi theo bằng mùi và màu tóc của cô. Bạn bị hấp dẫn bởi màu mắt và mùi máu của con chó. Bạn không rõ nó là loài chó nào, hoặc là bạn biết, hoặc là Amitha biết cho tới khi bạn tỉnh dậy ngắc ngoải bới tìm không khí — để thở — qua một đám hỗn độn các sợi tua và nước bẩn. Rồi bạn lao ra khỏi một cái xô lau dọn vệ sinh của một nơi được gọi là Điểm-19. Một giọng nói của một kẻ có nhiều răng hơn mọi thứ còn lại hướng dẫn bạn cách cạy ổ khóa tủ chứa. Nơi bạn sẽ lao tới chặn Amitha lại. Nơi con chó săn sẽ tiến tới và chặn cô ấy.
Tên con chó săn là Thierry Jillian. Cái tên mà nó ăn trộm từ một cái xác nằm ở một nơi sẽ không bao giờ được tìm thấy. Máu của nó có vị như nấm rừng, tạm gọi là ăn được vì chẳng có vị hay độc gì cả. Sắt rắt trong răng, trong móng tay, trong tóc của bạn — ở tất cả những chỗ mà con chó đó sẽ cố ăn cắp mọi thứ. Ở tất cả những chỗ bạn có thể đốt bỏ chúng.
Amitha nhìn thấy bạn khi đang găm những chiếc răng vào cổ của nó, ngay khi cô vừa quay đi và con chó săn sẽ trộm lấy tên của cô, và rồi gương mặt, và rồi kiến thức. Bạn nhìn vào mắt cô ấy và cầu xin cô ở lại khi trong miệng đang gặm ngấu nghiến miếng thịt.
Cô bỏ chạy. Giọng nói kia ra lệnh bạn phải ăn hết bữa ăn. Những miếng cuối cùng của cổ họng con chó đã nằm yên vị trong dạ dày của bạn, và nó kêu bạn hãy bỏ phần còn lại đi. Bạn vâng lời những chiếc răng, vác cái xác lên trên vai và mang nó đi một đoạn mà chắc chỉ có phần cơ bắp của bạn mới biết được là đâu. Mọi ý nghĩ của bạn đều tán xạ đi theo nhịp của những bước chân và tiếng nhai thịt trong miệng.
Tới một lúc nào đó, bạn nhận ra rằng mình không hề giữ cái xác nào cả. Cái áo khoác mới là thứ giữ lấy nó. Bạn mặc nó lên từ bao giờ vậy, và gài cả nút áo từ khi nào chứ? Ở dưới lớp áo kia là cái gì vậy? Bạn đưa tay xuống một nút áo nhưng một bàn tay khẽ vào bạn: một bàn tay xanh dương nhạt, với bảy ngón tay và bảy khớp nối. Không có móng tay. Chủ nhân của bàn tay đó, một cánh tay xanh xao và nhợt nhạt không kém, thò ra từ bên dưới lớp áo khoác.
Bạn quyết định rằng không muốn cởi nút áo ra và quay lại quan sát môi trường xung quanh. Những lát gạch đơn sắc và ánh sáng đèn huỳnh quang, được chọn một cách kỹ lưỡng để loại bỏ toàn bộ màu sắc, nét đặc trưng và bối cảnh. Những vết lõm cùng với những tấm bảng ghi chức danh trải dài khắp hành lang. Cho dù cố gắng như thế nào đi chăng nữa, mắt bạn như trượt qua chúng trong khi đôi chân tiếp tục di chuyển.
Giọng nói lại một lần nữa vang lên. Đôi chân của bạn lắng nghe trước cả bạn, xoay và đi về hướng một cặp động vật có áo giáp. Đằng sau chúng là một cánh cửa mà giọng nói đang mời bạn vào. Chúng giương súng lên trong khi bạn đang lết bước về phía cánh cửa.
Người quản lý những con thú kìa dần bước ra, lăm le ý định gieo rắc sợ hãi đến cho bạn. Cô ấy bảo bạn lùi lại. Bạn không cần thiết phải nhìn thấy chiếc phù hiệu trên ve áo để nhận ra rằng chúng nghe lệnh cô ấy. Hoặc là cô ấy sẽ phải nghe lệnh của bạn.
Giọng nói chiếm lấy cái lưỡi của bạn. Nó đưa cho người chăn nuôi một mật mã và cô ấy đi ra mở cửa. Có quá nhiều răng trong miệng của bạn. Quá. Nhiều. Răng nanh.
Có những màu sắc bao trùm lấy căn phòng. Một màu đỏ của mực phản chiếu ngược lại với màu xanh ô liu của sắt thép. Một cặp mắt tạp sắc nhìn ra ngoài cái rãnh trên vết mực đỏ. Mắt của bạn.
Có cái gì đó sai ở đây. Cơ thể bạn dường như mất kiểm soát, mất đi sự tập trung. Bạn đang ở trong chiếc thùng, nhìn ra bên ngoài, nhìn vào cái thứ trong chiếc áo khoác đang lê bước về phía bạn, cùng với một cái xác với đôi tai nhọn trên vai của nó.
Bạn nhìn con chó đang ăn thịt chính bản thân mình.
Và rồi cái chết ập tới.
Lần kế tiếp bạn tỉnh dậy thì bạn lại là giọng nói của một ai đó. Amitha đang nhìn thẳng vào họ, kể lại việc bạn làm với con chó săn. Nghe tởm hơn hẳn khi cô ấy tả lại cảnh đó. Cô ấy mong rằng bạn — bất kể bạn là ai — có câu trả lời cho cô ấy. Vì một lý do nào đó mà cô đã nhìn thấy cảnh người đồng nghiệp bị ăn thịt bởi một hợp thể của cái áo khoác và một người phụ nữ.
Bạn nhìn lướt qua căn phòng. Nó ấm hơn hẳn cái tủ chỗ lần trước bạn tỉnh dậy: một cái bàn gỗ bên tay phải và rõ ràng nó được sử dụng rất thường xuyên; một cái đi văng bọc da mềm mại mà Amitha đang ngồi trên nó; một cái ghế len màu xanh đậu hà lan để bạn ngả lưng nói chuyện. Amitha đang đợi bạn trấn an cô ấy.
Miệng của bạn thốt lên âm thanh của những chiếc răng. Cặp mắt của Amitha thốt lên vẻ kinh sợ trong khi đôi tay bám víu sâu vào chiếc ghế. Ánh mắt đó giống hệt lúc con chó săn nhìn bạn ngay trước khi bạn xé toạc cổ họng nó ra.
Bạn không làm vậy với Amitha. Giọng nói khàn vang lên với một ngữ điệu lạ cùng những chiếc răng quen thuộc bảo rằng bạn sẽ nghe lời cô ấy. Một phần trong bạn bất tuân theo trước khi phần còn lại dập tắt ý định đó. Vẫn là những chiếc răng đó, chúng bắt Amitha đưa cánh tay ra và gọi bạn cắn vào ngón áp út của cô ấy tới múc chảy máu. Miệng của bạn vẫn sạch sẽ dẫu cho đưa bất cứ thứ gì vào trong nó.
Vẫn còn nhiều thứ khác để nói. Những giao kèo cần ký kết, những mục tiêu cần hoàn thành, những mắt xích cần được kết nối trong chuỗi mệnh lệnh của bạn. Những suy nghĩ trong đầu bạn lướt qua chúng trong khi cái miệng nói chúng ra — những câu từ quan trọng giờ phải từ Amitha mới đúng. Những chiếc răng bắt những từ ngữ kia phải được nói ra.
Cả hai rời khỏi căn phòng cùng nhau. Bên ngoài là một con chó săn đang chờ đợi để được xé nát cổ họng của bạn.
Bạn đang chìm trong máu của ai đó. Mặt đất nằm ở đâu đó phía trên và bạn cố gắng bám lấy nó.
Một bàn tay xanh nhạt với bảy ngón tay bắt đầu thuồn ra hỏi vết rách từ gân cổ của bạn. Nó túm lấy cổ tay của con chó khi nó đang cố vồ lấy Amitha. Bàn tay kia đủ khỏe để bẻ gãy và giật con dao khỏi cánh tay con chó. Rồi đâm con dao xuyên qua hàm răng con chó săn.
Ngay sau đó là đôi tay của bạn, giữ chặt lấy con dao bằng cả mạng sống. Lớp da thịt già cỗi của bạn dần bong ra, rồi rách toạc, và rồi tuột ra khi chiếc áo khoác kéo bạn đi, từng inch một, bạn dần cảm thấy khó thở vì vết rạch trên cổ vào cái động mạch kia của bạn.
Bạn kiểm tra lại để chắc chắn rằng con chó đã chết. Và rồi bạn quay sang Amitha để kiểm tra xem cô ấy có bị thương ở đâu không. Sau đó bạn hít vào lần đầu tiên sau chuyện khi nãy. Bạn ho ra máu của một ai đó từ phổi của bạn.
Bàn tay màu xanh đưa cho Amitha một cái khăn tay từ đâu đó trong cái áo khoác rộng thùng thình của bạn. Cô ngập ngừng cầm lấy nó trong khi nhìn chằm chàm vào cái khăn như nghĩ nó cũng sẽ sống dậy. Bạn thì cũng đang chăm chú vào cái xác của con chó để chắc chắn rằng nó sẽ không tỉnh lại.
Bạn quay lại về phía Amitha khi cô vẫn đang cầm lấy chiếc khăn. Bạn đưa tay — một đôi tay năm ngón rám nắng dính đầy máu — lấy lại chiếc khăn và dùng nó lau đi vết máu và nước mắt trên gương mặt cô. Chiếc khăn tay biến mất khi nó chui lại vào chiếc áo khoác. Chắc chắn chiếc khăn lần sau cô ấy cầm sẽ là một chiếc khăn sạch.
Con chó săn trên vai bạn che cả mắt lẫn cảm xúc của bạn khỏi Amitha. Tới khi bạn đến đứng trước cái thùng, nhét con chó với cái chân nát bấy như bột mì vào đó, bạn buộc phải rời cặp-mắt-của-một-ai-đó khỏi Amitha trong khi cái miệng đang nhai ngấu nghiến bữa ăn của nó.
Cô ấy có một đôi mắt nâu. Vì một lý do nào đó mà bạn chưa bao giờ để ý đến chúng. Hai bên má của bạn bỏng rát. Cái áo khoác giải cứu bạn, với cánh tay màu xanh đưa cho Amitha một cái bảng kẹp hồ sơ với một cây bút. Bạn hỏi cô ấy là trên cái bảng có gì. Cô ấy cho bạn xem nhưng tâm trí của bạn dần trôi đi trong khi nhìn vào những dòng từ con chữ.
Sinh vật trong thùng kêu lên. Cặp mắt của Amitha mở to và cô bắt đầu viết lên chiếc bảng. Những chiếc răng trong tai bạn điều hướng đôi tay vào khe hở. Bạn nghe theo, trong khi chờ đợi một tiếng “phập” và sự bỏng rát của những sợi thần kinh bị đứt sau khi rút ra đôi tay bị đứt lìa. Mặt của cô dần tái xanh.
Cái áo khoác đưa cho Amitha một cái túi nôn. Cô giật lấy nó trong khi phần còn lại của bạn chui dần vào trong cái thùng. Quá trình chui vào trong thực sự đầy đau đớn.
Con chó săn đang đợi cô ở trong nhà tắm. Bạn đánh phủ đầu nó, với một nắm đấm màu xanh dương tung thẳng xuống lỗ thoát nước và nắm chặt lấy chân con chó. Chỉ với một phát giật mạnh, bạn đã khiến sống mũi con chó đập thẳng vào phần cạnh sắc nhọn của buồng tắm. Phần còn lại của bạn cố gắng chui ra khỏi cái lỗ cống, bám chặt vào chân con chó săn, cùng với nỗi sợ rớt thẳng xuống lỗ cống như một con cua bị xả xuống đường ống sâu. Dòng nước cống đầy rẫy tóc và váng vôi.
Amitha đi vào trong nhà tắm và bắt gặp bạn đang nhấn đầu con chó vào cái toilet. Ít máu hơn hẳn lần trước. Bạn quay lại nhìn và nhận ra cô ấy đang khỏa thân. Bàn tay xanh ngay lập tức che mắt bạn lại. Những bóng bóng không khí cuối cùng của con chó săn tan dần trong chiếc bồn cầu.
Cô thở dài và nói bạn hãy quay mặt đi để cô ấy tắm. Bạn cố gắng không nhìn trộm. Những chiếc răng của bạn giờ lại ngấu nghiến những miếng thịt đầy ẩm ướt của của con chó săn kia.
Trên đường đi đến cái thùng, cô nói rằng cái thứ trên vai bạn đã được đặt tên, Peter deVries. Cái tên đó chả có nghĩa lý gì với bạn cả. Cô đã làm việc với người chủ trước của nó gần mười năm. Khi cô hỏi cái xác của người từng mang tên Peter deVries ở đâu, bạn im bặt với không một câu trả lời.
Amitha dặn bạn đợi một lát trước khi quăng cái xác vào trong thùng. Cô lấy ra một chiếc khăn từ túi áo và bịt mắt bạn lại. Bàn tay xanh cũng giúp cô. Theo lệnh của cô, bạn đẩy con chó lại vào khe hở. Và rồi bạn nhìn vào trong.
Nó vươn ra và chạm vào bạn. Không phải bằng tay. Bằng thứ gì đó giống tay thôi. Đầy xương và cơ. Thứ mà vuốt ve mắt của bạn, chơi đùa với lỗ mũi bạn, và khẽ chạm qua môi bạn là một loạt túi hình ngón chân, được may bằng vải lụa mịn và chứa đầy những chiếc răng bị nghiền nát. Bạn có thể ngửi thấy mùi hôi thối nặng nề bên trong nó.
Bạn ngửi thấy mùi răng của Thierry Jillian. Răng của Peter deVries. Răng của những người bạn không biết tên nhưng biết mùi hôi của họ.
Sau đó, bạn cởi bỏ chiếc bịt mắt và quay đi khỏi cái khe, rồi hỏi Amitha đã nhìn thấy gì khi cái thùng ảnh hưởng tới cô ấy.
Không hề có gì cả.
Như cách cái thùng nhai nát da thịt của bạn, suy nghĩ cuối cùng bạn có cũng chỉ về việc răng của bạn có lấp đầy được nó không.
Cuộc đời nó như có một quy luật gì đó vậy. Chúng cứ tiếp tục đưa những con chó săn đuổi theo Amitha. Bạn cứ tiếp tục quăng nó vào trong chiếc thùng. Amitha cứ tiếp tục viết vào trong chiếc bảng hồ sơ của cô.
Khi bạn chết, bạn mơ về lửa và kim loại. Nơi đó có một cửa sổ kính nằm ở phía xa trong khi bạn đang quằn quại vì ngọn lửa đang thiêu sống bạn. Mỗi khi bạn sống lại, bạn lại gặp một con chó săn với cùng một cơn đau như vậy.
Con chó săn thứ bảy cố gắng bỏ độc vào cà phê của Amitha. Bạn uống ly cà phê của cô ấy trước, hôn lấy con chó, trộn nước bọt trong miệng cả hai. Sau đó, bạn nhận ra rằng Amitha uống cà phê với sữa chứ không phải đường. Cô ấy thích uống cà phê chè và làm tới tận bảy ly espresso một ngày. Bàn tay xanh thành thạo một cách kinh ngạc trong việc pha cà phê cho cô ấy.
Con chó săn thứ mười bảy cố đánh bom cô ấy. Bạn để quả bom nổ banh xác bạn. Và rồi bạn tìm thấy con chó và xé xác nó ra, biến nó thành hàng nghìn mảnh vụn của thịt và xương, giống hệt như cách quả bom đã biến dạng cơ thể bạn trước khi quăng hết đống đó vào trong cái thùng. Mỗi khi bạn làm vậy thì bạn đưa ra một thông điệp, với một sự xúc động phấn chấn kỳ lạ. Mặc dù không hề có ai nhận lấy thông điệp kia.
Về sau, bạn trở thành một người quan trọng trong buổi tập chạy sáng sớm của Amitha. Cô ấy chạy ba km cùng với bạn trước khi ăn sáng, cùng nhau ngắm nhìn những rặng thông và lắng nghe những âm thanh bên đường trong khi tiêu diệt những con chó săn đang liều chết để giết cô ấy. Có một cái hồ nước nhỏ ở cuối chặng đường tập thể dục của cô và cả hai cùng nhau nghỉ chân ở đó. Đôi khi cô ấy chỉ đến hướng có mấy con rùa. Đôi khi bàn tay xanh chỉ ra chúng trước cả cô.
Con chó săn thứ hai mươi ba cố giết bạn trước. Những chiếc răng cắn vào tai của bạn trước khi con chó có thể cắn nát cổ họng bạn và mang mang xác bạn đến thềm nhà phòng ngủ của Amitha. Bạn túm lấy cổ họng của con chó bằng cả ba bàn tay và khiến nó tê liệt toàn thân. Bạn vẫn còn cảm thấy được hơi thở nóng của nó trên cằm bạn.
Amitha tỉnh dậy đúng lúc khi thấy bạn rời căn phòng với con chó săn trên vai bạn. Giọng nói dẫn bạn tới một hầm giam bằng bê tông. Nơi có một cái ghế và một khay đầy dụng cụ, cả hai đều để sử dụng lên con chó. Để bắt nó khai ra người gửi nó tới ở đâu.
Cho dù bạn có cố gắng đến thế nào chăng nữa, nó không hé răng nửa lời. Chỉ có duy nhất tiếng hét. Bạn hy vọng rằng chủ nhân của nó sẽ không cố gắng săn lùng bạn nữa. Bàn tay xanh nhét đầy vào trong túi của bạn những miếng thép lạnh.
Amitha vẫn tiếp tục hỏi tại sao họ lại cứ gửi những con chó săn theo đuôi cô. Hỏi rằng họ là ai. Hỏi rằng bạn là ai. Cái áo khoác của bạn run lên bần bật. Chỉ có những chiếc răng của bạn mới có thể lên tiếng, và chúng luôn giữ cho bản thân câm nín với những miếng thịt vị nấm.
Tới con chó săn thứ hai mươi lăm thì Amitha bắt đầu uống thuốc ngủ. Bạn chắc rằng chúng sẽ phải chết từ trong trứng nước rồi cút xéo về con đường địa ngục gian truân và rực cháy của mình.
Bạn tỉnh dậy trên giường sau con chó săn thứ ba mươi xuất hiện. Cái áo khoác che giấu cả hai. Miệng của bạn vẫn luôn sạch sẽ dẫu cho nó đã từng là của ai.
Cô ấy không hề nói về việc bạn sẽ trông ra sao nếu bỏ cái áo khoác ra. Bạn cũng không hỏi gì thêm.
Tới con chó săn thứ ba mươi tư thì chiếc áo khoác cuốn quanh cơ thể bạn. Tay của bạn ôm chặt lấy Amitha. Một khẩu súng lục được lên đạn nằm ở giữa bàn tay xanh và cô ấy. Nhịp tim bức chế của bạn đập cùng với nhịp thở được biến điệu bằng thuốc an thần của cô.
Ngón áp út của cô đã bị chảy máu vì bạn cắn vào nó vào lúc một con chó săn xuất hiện trước đó.
Bạn cảm thấy con chó săn đang đánh hơi thấy bạn trong phòng ngủ, và bạn bắn xuyên sọ nó với một phát bắn thẳng vào thùy não, rồi bạn đứng dậy cùng với những câu hỏi về chiếc thùng.
Những chiếc răng đưa ra những câu hỏi trong khi bạn đi xuống hành lang. Tại sao bạn lại ngủ trong lúc đang thực hiện nhiệm vụ chứ? Bàn tay xanh lắc ngón đeo nhẫn trong khi bạn đang chỉ ra chính những chiếc răng đã khiến bạn như vậy. Chỉ đúng ra thì bạn mới là người sai trong tình huống giống như “cuộc hôn nhân chạy bầu” này.
Những con lợn đứng trước căn phòng chứa cái thùng dương súng lên. Bạn kêu lên một nhận thức độc cấp DAMMERUNG về phía chúng. Nếu như chúng đủ khôn ngoan thì chúng đã chạy đến trạm cấp thuốc lú gần nhất. Nếu không thì chúng chả cần quan tâm đến việc bạn nói cái gì.
Cả hai vượt qua cuộc kiểm tra thông tin một cách nhanh chóng. Những chiếc răng liến loắng mật khẩu của cái ổ khóa bị mã hóa. Bàn tay xanh che mắt bạn lại trong khi cánh cửa từ từ mở ra.
Cái thùng vươn ra và bắt lấy bạn. Những mảnh men bọc bằng vải lụa dính vào bạn và đằng sau bàn tay xanh. Bạn gần như có thể cảm thấy chân mình rời khỏi mặt đất.
Cái thùng hỏi bạn có muốn tự giải thích cho bản thân không. Cái áo khoác nhún vai trong khi bạn nói Amitha nhờ bạn làm việc này. Bạn chỉ đơn thuần là tuân theo lệnh của cô ấy.
Bạn sẽ tự dối bản thân mình nếu không nhận việc là mình hưởng thụ nó.
Những bọc lụa khít chặt lại dần. Những chiếc răng đang găm sâu hơn vào da của bạn. Đâm vào da, và giờ là không phải da.
Chiếc thùng nghe câu trả lời của bạn và kêu lên. Dù sao nó có vẻ là cách duy nhất để được quan hệ với Amitha đến tận vài thập kỷ sau. Dẫu vậy, vẫn còn nhiều cách dễ hơn để giải quyết vấn đề đó. Một tiến sĩ không thể nào yêu con chó của mình được. Một ngày nào đó nó sẽ chết và không bao giờ hồi sinh được nữa.
Hôm nay thì sao? bạn tự hỏi. Chiếc thùng đang cân nhắc về điều đó.
Chắc là không đâu. Nếu như dự đoán thì tiến sĩ phải có mắt nhìn người để biết được kẻ nào tốt. Nếu những chiếc răng có thể ngủ được với một trong mấy con chó săn thì nó cũng sẽ chọn bạn thôi. Dù sao bạn cũng rất có khả năng chống lại được một cuộc phục kích kĩ càng mà.
Bàn tay xanh cắt ngang cuộc trò chuyện. Len lỏi dần vào cuộc đối thoại, cuộn lấy bọc vải đang găm vào da thịt. Nó tranh luận hùng hồn với một ngôn ngữ cơ thể phức tạp và huyền bí.
Cái hòm thèm muốn Amitha làm gì cơ chứ? Tại sao đám chó săn lại muốn giết cô ấy? Cô ấy luôn viết lách cái gì vậy? Và tại sao nó lại cố ăn thịt cả bạn nữa? Để chắc chắn trở thành một bàn tay đắc lực của người chủ, nó phải luôn cẩn trọng với mọi thứ.
Những bọc lụa kia khiến bạn chảy máu khi chúng dần rút về. Mỗi vết cắt chúng để lại trên cơ thể khiến bạn bỏng rát khi tiếp xúc với không khí lạnh không sát trùng trong buồng quản thúc. Bạn nghiến chặt răng khi chúng bắt đầu kêu lên.
Sao cũng được.
Chiếc thùng mời gọi bạn mở mắt ra và đối mặt với nói. Bàn tay xanh bịt chặt lấy mắt bạn khi những chiếc mí mắt đang cố mở ra. Sau đó, nó từ từ thả nhẹ ra khi bạn đang tiến dần tới khe hở của cái thùng.
Bạn nhìn vào trong và hiểu mọi chuyện đang xảy ra.
Bây giờ, bạn mới nhận ra được rằng có cả số phận sau khi chết. Có những chuyến hành trình thì cũng sẽ có những điểm đến. Ta không ở đâu trên hai thứ đó cả.
Ta là đường ống. Là con đường đi và đến thực tại thật nằm ngoài tiềm thức. Xửa xưa kia, đường ống có một hệ thống miễn dịch. Ta tình cờ tìm ra cách để chiếm được nó.
Amitha gần như hiểu được điều đó. Cô ấy đã hiểu về thực tại của ta hơn cả bản thân ta. Khi cô ấy khám phá ra toàn bộ thực tại và tiềm thức này, ta sẽ nuốt chửng lấy cô. Cô sẽ trở thành một trong muôn vàn trạng thái của một linh hồn thuần khiết. Đồng thời nuôi dưỡng chúng ta trong cả quá trình đó.
Những kẻ cấp trên của bầy chó săn… xem ta như là một thứ vi phạm với nhận thức của họ về thực tại. Họ sợ những thứ Amitha có thể làm được thay vì sợ chính bản thân ta. Ta không thấy được bất kỳ lợi ích gì trong việc bác bỏ ý niệm sai lầm của chúng, nhưng ta không thể chấp nhận được nó. Vì vậy ta đã tái sử dụng tài nguyên của chúng thành của ta. Giống như bầy con chó săn đang bào mòn ngươi vậy.
Nếu như ngươi vẫn cương quyết không chấp nhận sự thay đổi này, ta sẽ xóa bỏ ngươi khỏi công việc này và chuyển ngươi sang một khu vực khác.
Bạn lùi lại khỏi cái thùng và nhắm nghiền mắt lại. Rồi suy nghĩ về nó. Ba mươi tư bàn tay xanh gầy gò với bảy ngón tay và bảy khớp ngón chui ra khỏi những vết rách từ chiếc áo khoác và đồng loạt giơ ngón giữa lên.
Chúng giữ nguyên như vậy đến khi chiếc thùng nuốt lấy bạn.
Những chiếc răng không lấy làm vui vẻ gì với tình hình hiện tại. Nếu như đám người kia có thể bắt những con chó tiếp tục đi săn thì họ đã làm rồi. Và cũng kém may mắn thật khi bạn là người duy nhất mà họ tin tưởng để hoàn thành công việc.
Họ đưa bạn tới một trạm xăng ở giữa đồng không mông quạnh. Người tài xế xe tải đang cố gắng bóp chặt cái van nhằm nhỏ lấy những giọt dầu diesel cuối cùng rồi té nhào xuống đất khi thấy bạn chui ra từ cái ống bơm xăng. Bạn quay ra và nhìn lấy anh ta: quai hàm bạnh ra, tay phải ôm lấy ngực, tay trái thì tê liệt. Không phải anh ta. Nó cơ.
Bạn tăng tốc mọi thứ lên, bắt đầu với việc bóp cổ con chó săn bằng đôi bàn tay dính đầy xăng của mình. Sau hai phút thì cái xác con chó đã đủ cứng để bàn tay xanh kéo lết nó đằng sau chiếc áo khoác của bạn. Lồng ngực của bạn như sôi lên. Trong một khoảnh khắc bạn tưởng nó sẽ nổ cái bụp như một chiếc bóng bay vậy. Và rồi bạn ợ lên một tiếng. Khoảng gần cả chục mảnh xương và một chiếc chìa khóa xe tải màu xanh rớt xuống đất.
Con chó với khẩu súng săn quay lại đúng lúc bạn trèo vào ghế tài xế trước khi bị đâm thẳng vào cổ họng và bị kéo vào trong chiếc áo khoác. Bàn tay xanh xuất hiện trở lại cùng với một chiếc chìa khóa sắt bóng loáng trong lòng bàn tay. Bạn điều chỉnh những chiếc gương chiếu hậu trong khi nó nổ máy.
Amitha gọi mật danh của bạn qua chiếc lưới tản đằng sau xe. Bàn tay xanh thuồn những ngón tay của nó qua tấm lưới để chạm vào cô. Bạn cười một cách đầy hoang dại với khuôn mặt đầy xăng dầu về phía chiếc gương chiếu hậu.
Mùi hôi của những con chó săn đi theo chiều gió đập thẳng vào mặt bạn. Có cả một lũ lận. Đây cũng là một vấn đề khi bạn đang ở một nơi bạn chả rõ là ở đâu. Bất kỳ cái gì cũng có thể bất chợt xuất hiện được.
Ít nhất là giờ vẫn đang là giữa ban ngày. Cũng may ở mấy chỗ trống như thế này thì chả có cái gì trốn nấp được cả. Bầy chó săn đi theo mặt trăng và nữ thần của nó. Chiếc xe tải cả bạn có một tấm pin mặt trời và điều hòa. Lũ chó khả năng cao sẽ chết vì sốc nhiệt trước cả bạn.
Trừ khi bọn chúng bắt được bạn trước. Công nghệ hiện đại đúng là chết tiệt mà. Nếu như bầy chó có chân người thì chúng mới chết vì sốc nhiệt. Chúng truy đuổi còn hiệu quả hơn với mấy cái chân máy cơ. Chết thật chứ, nó còn có hệ thống làm mát. Chúng có hẳn một hệ tuần hoàn bằng kính hắc diệu thạch nhô ra từ ngực và mềm dẻo tại những phần khớp nối.
Ít ra bạn còn có súng. Rất nhiều súng. Cả ba bàn tay của bạn nắm lấy tay lái và bàn đạp. Thêm bảy con chó giật bạn ra khỏi chiếc ghế và lôi bạn lên nóc chiếc xe tải. Chiếc áo khoác lùng sục qua những chiếc túi và lấy ra một khẩu súng săn đòn bẩy có thể bắn ra một đống răng đủ mạnh để xuyên được qua sắt thép.
Con chó săn đầu tiên bám vào một góc được gia cố bằng thép của chiếc toa móc. Bạn bám chặt vào phần tay cầm của chiếc súng và bóp cò. Nó tạo nên một âm thanh như cả tá chai sâm panh mở nắp và cũng có cảm giác giật lại như vậy.
Ánh mắt bạn lướt qua chiếc gương chiếu hậu bên hông. Bạn thấy con chó săn không thể tiếp tục bám được và rớt khỏi chiếc xe tải. Những chiếc răng nanh bị mẻ ra treo như những vì sao trên bầu trời làm từ thủy tinh đen và máu.
Ngay trong giây lát, con chó săn nhận ra tim nó đã bị bắn nát và bắt đầu chết dần đi. Xác của nó rớt xuống dưới gầm xe và tách ra làm hai cùng mới một tiếng nổ lớn. Bạn chỉ có thể hy vọng rằng không cái lốp nào nổ vì bị những mảnh kính đâm thủng. Kể cả chết rồi thì mấy con chó chết này vẫn khiến bạn mệt cả người ra.
Và rồi bạn ngửi thấy một mùi gì đó không ổn, và nó bắt nguồn từ chính nòng súng của bạn. Con chó săn thứ hai xuất hiện từ hư không và yểm bùa lên bạn. Cái thứ ma thuật này nó bắt nguồn từ thuật giả kim cổ điển, tương tự như việc mấy sợi cáp quang bắt nguồn từ tín hiệu khói. Sau khi con chó săn bắt đầu hành động, khẩu súng săn giật thẳng vào lòng bàn tay bạn – như đập vào mọi phân tử của nó. Da tay bạn sưng tấy lên, bị chiếu xạ do một vụ nổ hạt nhân nhỏ vừa xảy ra.
Đống ung thư kia đòi hỏi phải được điều trị ngay lập tức. Cái áo khoác lại lùng sục những chiếc túi và lấy ra một bộ xương giả cùng với một chiếc rìu như được ăn trộm từ một hộp dụng cụ của một hành tinh khác vậy. Bạn cắn vào một bàn tay. Ba cái tay khác giữ lấy cánh tay ung thư. Bàn tay thứ tư cầm lấy chiếc rìu và chặt phăng nó đi. Nó đau như bạn nhúng tay nước sôi vậy.
Và rồi có một lọ morphine từ một cái túi khác. Rồi một lọ nữa. Rồi lại một lọ nữa. Bàn tay xanh sau khi chặt bàn tay đầy khối u thì ném nó về phía con chó săn gần nhất sau lưng bạn. Bạn chà phần dưới bộ xương giả vào đoạn chi bị cắt đứt để nó biết được máu của bạn như thế nào. Và rồi bạn nhét khúc chi đứt vào vị trí rồi đợt những chiếc răng bám vào.
Nó vẫn đau như quỷ vậy. Phần đế bộ xương nhô lên và cắn cái miệng không hàm dưới vào phần chi đứt lìa. Nó nhấp nháy ánh xanh của con cá mút đá và phát ra âm thanh báo động. Nhưng mà quá trễ rồi. Máu của bạn đã dính vào bộ xương, neo vào những khúc nhô ra của bộ xương và điều khiển nó theo ý muốn của bạn.
Máu bạn đông lại và dính đống xương vào bàn tay xanh. Bàn tay của bộ xương tự vỡ vụn ra thành bảy khớp nối và bảy ngón tay. Bạn phớt lờ cơn đau giữ dội của mỗi lần những khớp nối giả uốn cong và lục tung túi áo để tìm thứ gì mạnh hơn.
Không khí tiếp tục thay mùi. Chuyển thành mùi của chất tẩy chất thải dị thường. Điểm-19 đang ở gần đây. Lại thêm một mùi kỳ lạ nữa – mùi lông ướt, đồng thau nóng, cùng với mùi thịt cháy trên miếng kim loại. Chắc chắn là mùi của một bầy chó săn. Năm con nữa sắp đuổi kịp dần, đều có hệ thống tuần hoàn bằng kính hắc diệu thạch, những chiếc chân chân bằng đồng đang bốc khói, và – chắc chắn cái này đang phản bội lại sự tuyệt vọng của họ - những chiếc mõm giả làm bằng sắt nung nguội. Chắc chắn đống này đều nhằm vào việc xé xác bạn ra hàng trăm mảnh.
Không khí đặc dần cùng với đống bào tử nấm đầy ẩm ướt. Có một sự hài hòa của cảm giác bị áp đảo và giết người có chọn lọc bao trùm lấy cả con đường cao tốc và đường chân trời. Cái điểm chết tiệt đó nằm ở đâu vậy?
Con chó săn thứ ba với cái mõm màu đỏ xé toạc bầu không khí ngột ngạt và lao về phía bạn. Bạn lăn xuống và ôm lấy cánh của bên phía chỗ tài xế, đồng thời lần mò những chiếc túi để kiếm những miếng sắt và bạc. Bàn tay xanh cầm trong tay nó bài cuộn những đồng đô bạc.
Những móng vuốt của con Đỏ cào lên thành chiếc xe tải. Bạn và con chó trừng mắt với nhau trong khi nó đang cố tiến tới để bắt bạn. Những đồng xu bạc biến mất vào trong chiếc áo khoác của bạn và lăn lộn bên trong nó trong vài giây.
Đỏ nhảy lên chiếc rơ moóc đằng sau xe tải. Bạn tung nắm đấm của bàn tay xương vào thẳng mặt nó. Và vào đúng phút cao trào, những đồng xu hiện ra, chui vào trong bàn tay trong khi nắm đấm của bạn đập thẳng vào miệng con chó săn.
Cổ con Đỏ gãy vụn như một cái đĩa than đập thẳng xuống nền đất. Nó lăn lộn xuống nền nhựa đường và nát như tương dưới những chiếc bánh xe. Bàn tay xương lắc những ngón tay như thể nó vừa làm một trò ảo thuật vậy. Bạn đảo mắt và rồi quay lại vị trí lái xe.
Còn bốn con nữa.
Bạn ngửi thấy trước khi chúng xuất hiện và bạn biết rõ chúng đang theo dõi bạn. Rồi chúng nhảy lên: mỗi con bám vào một góc của chiếc xe. Bạn lấy mọi thứ bạn có từ trong chiếc áo ra và bắn vào chúng. Hai trong số chúng bị bạn cho hóa kiếp thành xác tanh bành. Hai con còn lại xé nát được cửa xe và bắt đầu gặm lấy những phần chi còn lại của bạn. Bạn cố gắng điều khiển chiếc xe và đồng thời cố đẩy miệng của bầy cầm thú ra xa trong lúc chúng cố cắn vào cổ họng bạn.
Những bức tường của Điểm-19 mọc lên trước chiếc kính chắn gió như một rặng núi kim loại vậy. Màn sương tan biến dần khi bạn lao đến những bề mặt phản chiếu đã được khử trùng. Bầy chó săn cũng cảm nhận được điều đó khi chúng cảm thấy cái lạnh của sắt thép trong công xưởng tinh luyện. Chúng run sợ và cho Amitha chiếm được thế thượng phong.
Bạn và Amitha cùng nhau hành động. Trong lúc bạn đang đạp con chó săn ra xa, Amitha cố gắng điều khiển những mảng sắt thép của chiếc xe ép vào nhau. Một cái miệng khổng lồ đầy răng nanh nhe ra và nuốt trọn toàn bộ những con chó săn ngã xuống. Cả hai trượt vào một cái lỗ xuất hiện ở cuối chiếc xe, với Amitha nở một nụ cười đắc thắng. Và rồi chúng rơi xuống đường nhựa rồi bị nghiền nát dưới áp lực nặng mười tám tấn của chiếc xe.
Có vẻ những chiếc lốp xe đã chịu hết nổi việc bị những mảnh xương của đám chó săn và bắt đầu nổ liên tục. Chúng nắm lấy quyền điều khiển chiếc xe và khiến nó phóng như một con quay, cả cái rơ moóc đằng sau nó cũng bị kéo theo bởi lực hướng tâm. Bạn không thể làm được gì ngoài việc nhìn pha va chạm xảy ra –
Mắt bạn nổ tung. Đôi tay thì bị giật nát ra khỏi khớp, xé nát ra, bị đốt cháy –
Răng của bạn ngay lập tức ra lệnh và thổi bay những thành phần không cần thiết đang dính vào cơ thể bạn như đau đớn và nỗi sợ. Bạn đang bị kẹt lại và tê liệt trong khi cơ thể đang bị thiêu sống dưới lớp xăng, sắt thép và vài chục cọng dây điện hở. Bạn sống là để bị thiêu chết nên cái nhiệm vụ này cũng hợp lý. Cái thùng sẽ ổn cả, bạn cũng đã đọc đống tài liệu và làm việc này rồi – mà Amitha đâu rồi?
Cổ của bạn quằn quại xoay đủ hướng để cố bới tìm ánh sáng bên ngoài. Ngay kia! Ánh sáng đỏ và xanh. Tiếng còi báo động của Tổ Chức. Bạn cố gắng cử động từng cánh tay để tìm xem cái nào chưa bị đứt lìa hay hóa thành một đống vụn xương hoặc chỉ đơn giản là còn cử động được – và kéo lê bạn về hướng ánh sáng bằng cánh tay đầu tiên bạn thấy nó còn hoạt động. Bạn không hề cảm thấy bất kỳ thứ gì từ dưới khung xương sườn trở xuống, nên bạn cũng chả mất công nhìn lại làm gì.
Bạn tìm thấy Amitha đang ôm lấy cái thùng bằng cả mạng sống của cô, và nhìn cũng tệ không kém gì bạn. Ít ra là cô ấy vẫn còn đi được, nhưng mà vết thương bên hông của cô rõ ràng nói là điều này không tiếp diễn được lâu. Cái thùng vẫn còn nguyên vẹn. Da thịt của bạn vẫn có cảm giác như bị cháy rụi.
Amitha nói thẳng rằng chân bạn đang bị nướng chín.
Thế cũng được.
Cả hai đều ngả lưng vào chiếc thùng và nhắm mắt lại. Những túi lụa bọc răng đâm sâu vào da thịt bạn và đang tính toán nên làm gì tiếp theo. Đám chó săn đã chết hết. Chiếc thùng quay lại được Điểm-19 một cách an toàn. Và Amitha đã hoàn thành được công trình sự nghiệp cả đời của cô ấy. Giống hệt những gì những chiếc răng đã dự đoán.
Giờ chỉ còn lại một thứ để làm: hoàn thành vòng lặp. Amitha sẽ chết do mất máu trong vòng mười lăm phút tới và cái địa ngục nào cô ấy sẽ bị ném xuống cũng đã được chứng minh một cách khoa học. Hoặc là cô ấy có thể tự cứu rỗi bản thân khỏi cái vòng lặp tra tấn này và tự khám phá ra một phương thức tồn tại mới.
Bạn căm ghét những chiếc răng của bạn đến nỗi bạn muốn tự cắn nát nó ra. Amitha bảo rằng cái thùng chứa đúng thứ mà cô dự đoán. Cái thùng cười nhạo thành tiếng.
Lửa đã lan đến ngực của bạn. Thở giờ cũng khó khăn – nó không đau tí nào, chỉ đơn giản là không thể thở được thôi. Như bạn đang cố ngọ nguậy ngón chân giữa vậy. Hai lá phổi của bạn cũng chẳng phí sức làm gì. Amitha tái nhợt hẳn đi. Đa phần máu của cô giờ đang thấm ướt bộ đồ vận chuyển màu cam. Chiếc thùng thấp thoáng trong tầm nhìn dần mờ nhạt của cả hai.
Giờ chỉ còn sự sống sau cái chết hoặc không còn gì cả. Amitha thở dài và cố gắng cử động ngón áp út đầy máu. Cô nắm lấy bàn tay của bạn và ra lệnh hãy đưa cô vào trong chiếc thùng.
Bạn hứa với cô là sẽ theo cô suốt chặng đường về sau.
Khi bạn chết đi, bạn mơ thấy một giấc mơ trống rỗng. Trong khi một bàn tay khổng lồ với bảy ngón tay đang cố xé bạn ra làm đôi từ phần eo, vét từng bộ phận nội tạng của bạn ra, rồi lấy đi bộ xương của bạn chỉ với một lần giật ra. Tất cả những gì bạn còn lại là một chiếc sọ và những ngón tay, được giữ lại nhờ những vết khâu trên chiếc áo khoác. Và rồi bàn tay dần chui vào cơ thể bạn, luồn vào khung xương, trở thành khung xương của bạn kèm với cơ và gân tới khi nó đã xỏ được ngón giữa và áp út một cách thoải mái vào trong vỏ não.
Lần kế tiếp bạn tỉnh dậy với một bàn tay màu đỏ. Giọng nói của những chiếc răng cảm giác thật khác lạ. Bạn liếm lấy những chiếc răng như trước. Amitha thắng rồi, chúng nói. Thay thế thứ họ gọi là Hội đồng và trở thành kẻ thống trị. Khi bạn quay lại để nói chuyện với chiếc thùng, nó nói với giọng của Amitha rằng mọi thứ còn hơn cả thế. Nó còn ngỏ ý giải thích về cách thức ràng buộc với vòng lặp hoạt động như thế nào.
Bàn tay đỏ lắng nghe chăm chú, nhưng bản thân bạn không hề quan tâm gì cả. Bạn không hề có bất cứ câu hỏi nào mà bạn muốn được trả lời, thay vào đó chỉ có sự mong mỏi được săn một thứ gì đó. Và bạn thà làm con hổ của Amitha còn hơn là làm con chó săn của cô.