Các Thế Lực Đáng Lưu Tâm » Xà Thủ Hub » Buổi Diễn
« Gia Đình
Chị Em »
Hiện Tại
Hai tháng trôi qua kể từ cuộc phỏng vấn kỳ lạ cuối cùng với Joanna Cross.
Ngày này bắt đầu với sai lầm của Tổ Chức sẽ dẫn đến tận thế. Nhưng Kendra Campbell không biết điều đó.
Khi thời gian trôi đi, Kendra Campbell càng chắc chắn rằng cô có thể nghe thấy tiếng vo ve nào đó. Không ai khác có thể nghe thấy nó: không bao giờ là một dấu hiệu tốt.
Cô quyết định sẽ gọi bác sĩ tâm lý tại cơ sở vào thứ Hai. Cô hy vọng lần này lại là Glass. Anh ấy luôn bình tĩnh trong những chuyện thế này.
Đồng hồ đếm ngược.
Còn ba mươi phút trước khi tận thế.
Campbell trở lại bàn làm việc sau giờ nghỉ trưa muộn và thấy rằng có một tin nhắn đang chờ mình.
Tiến sĩ à,
Tôi sợ rằng mình đã không hoàn toàn trung thực với cô.
Tiếng bước chân sau lưng cô. Campbell quay lại — và nhìn chằm chằm xuống họng súng.
Joanna Cross đến gần bàn của Campbell. Một tay cô cầm khẩu súng. Tay còn lại ôm một chậu hoa khổng lồ bằng phần thân.
"Xin chào, Tiến sĩ Campbell," cô ta nói. "Lâu rồi không gặp."
Sau nhiều giờ leo các bậc thang, bơi qua đại dương đa sắc màu và leo qua máy móc bên dưới Thư Viện, Alison Chao cẩn thận bước qua mớ rễ cây và lên phần đá hóa cương tựa hình cái nêm nhô ra ngoài không khí. Rain, Septima và Dega theo sau cô.
Còn ba mươi phút nữa, Alison nghĩ.
Họ đứng trước một khoảng trời bao la.
"Bầu trời" là một từ hơi sai, nhưng không nghĩ ra cách gọi nào tốt hơn đã nghĩ ra. Đó là một bầu trời trong xanh, đẹp đẽ và có một số đám mây trông rất dễ chịu. Phía trên nóc trời, một mạng lưới rễ cây rộng lớn đan mình vào phía xa. Những nguồn sáng trôi nổi vô định hình di chuyển chậm rãi qua những chiếc đèn chùm treo trên rễ, loại được tìm thấy ở khắp Thư Viện.
Bầu trời bên dưới dường như vô tận. Alison còn không chắc liệu có mặt đất hay không. Thật vậy, thành thật mà nói, tất cả không gian này được chứa bên trong Thư Viện, nhưng…
Dega ngoáy đuôi. "Đây có phải lúc để nói rằng đến tôi sợ độ cao không?"
"Tôi có một số viên đá có thể ném xuống đó," Rain nói. "Vì vậy, chúng ta có thể lắng nghe để nghe khi chúng chạm đáy."
Septima khuỵu xuống và áp sát tai vào tảng đá, và bắt đầu thì thầm.
"Giời ạ," Rain nói. "Đùa gì tệ thế."
"Tôi yêu cầu im lặng!" Septima nói. "Tôi đang giao tiếp với đá."
"Đừng," Alison nói. "Cô sẽ cần tất cả sức mạnh của mình cho nơi chúng ta sắp đến."
Septima trừng mắt nhìn cô. "Việc này không tốn sức. Tôi chỉ giao tiếp thôi. Nếu có gì, việc này sẽ giúp tôi lấy lại sức mạnh của mình." Cô hơi cáu kỉnh, giống như một con mèo đang giận dữ. "Làm ơn, tôi cần sự yên tĩnh được tôn trọng." Cô tiếp tục lẩm bẩm.
Họ chờ đợi nhiều phút trong im lặng.
Hiện tại, một hình dạng bay thẳng về phía họ, biến thành dạng người với hai đôi cánh lớn.
“Tốt,” Alison nói. "Ông ấy đến rồi."
Septima đứng dậy. "Tôi đã xong việc giao tiếp với tảng đá rồi," cô nói. "Đó là một chặng đường xuống rất, rất, rất dài."
“Thật tuyệt khi được biết,” Rain thì thầm.
Dạng người bốn cánh tiến lại gần và hạ xuống, gấp đôi cánh của mình khi hạ cánh và dễ dàng chuyển thành tư thế cúi người. Alison và những người bạn của cô cúi người đáp lại.
"Xin chào," dạng người nói. Mặt ông ta phủ một lớp lông tơ mỏng, và tóc dường như hoàn toàn là lông vũ; còn lại thì anh trông tương đối giống con người. "Tôi là Ataxis. Tôi tin rằng chúng ta không có thời gian để giới thiệu tử tế, vì chúng ta không có nhiều thời gian." Ông chỉ về phía Alison. "Cô có thù lao của tôi không?"
"Tôi có," Alison đáp. Cô cho tay vào túi, rút ra một chiếc chìa khóa giản dị, màu bạc, và đặt nó vào tay dạng người lai chim.
Ataxis kiểm tra chiếc chìa khóa từ nhiều hướng khác nhau, liếm thử và nuốt trọn nó.
Một biểu hiện vô cùng hài lòng thoáng qua trên khuôn mặt anh. "Xuất sắc!" ông ta tuyên bố. "Thật sự rất thỏa mãn. Cô đúng là một người phụ nữ giỏi thỏa thuận! Vì vậy, không cần chần chờ gì nữa —" Ataxis xoay người bằng một chân, hướng lên ngoài trời, mở cả bốn cánh cùng một lúc và quét tay trái lên trên.
Trong tích tắc, bầu trời ở rìa của mỏm đá hoa cương đó bị chiếm giữ bởi một cánh cửa tinh thể khổng lồ.
Alison đưa tay ra và chạm vào nó, nhắm mắt lại và tập trung trong giây lát. Rồi cô mỉm cười.
"Cái này tốt đấy," cô nói với Ataxis.
Ataxis nói: “Tốt lắm. "Cô sẽ hiểu nếu tôi muốn đi thật xa trước khi cô mở cánh cửa này. Và… hãy nhớ đóng nó lại sau khi đi qua."
Khi Ataxis bay đi, Alison cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Được rồi," Rain nói. "Một cánh cửa à. Dẫn đến đâu vậy?"
Cửa bắt đầu mở. Ban đầu chỉ có ánh sáng khuếch tán ở ngưỡng cửa. Sau đó, sương mù hóa thành một hành lang kim loại đơn giản màu xám.
"Đây," Alison nói, "Là một Thông Đạo dẫn thẳng vào Điểm-17."
Một tiếng ngân nga không rõ bắt đầu tràn ngập xung quanh khi Alison và những người bạn đồng hành bước qua cánh cửa.
Trong một lúc lâu, Kendra Campbell nhìn chằm chằm xuống nòng súng của Joanna Cross. Sau đó Cross hạ súng xuống.
“Tôi sẽ bắn cô nếu không có lựa chọn khác,” Cross nói. "Nhưng tôi thực sự, thực sự không muốn làm thế đâu."
"Tại sao?"
Cross cười khúc khích. "Cứ cho là thiện cảm đi."
Campbell quan sát cái cây. "Nó là cái quái gì thế?"
Cái cây thật… khó nhìn. Màu xanh lục, với một bông hoa màu hồng và đỏ, nhưng ánh sáng tỏa ra từ nó trông như các màu sắc đang bơi lượn vậy. Và cách nó được tạo hình — màu xanh lục bất thường, thân cây quá dày, quá nhẵn. Nó có vẻ giống như một thứ được tạo hình theo ý niệm về một loài thực vật hơn là một cơ thể sống.
"Đó là một trọng tâm," Cross nói. "Khi cô hỏi tôi hai tháng trước rằng liệu tôi có đến đây để giải cứu Đứa Trẻ Phù Thủy hay không — câu trả lời là có. Nhưng không phải là toàn bộ câu trả lời."
"Được rồi," Campbell nói. "Vậy đầu đuôi câu trả lời là gì?"
Cross nhìn vào chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay mình. Thật buồn cười, Campbell nghĩ, lâu rồi mình chưa thấy ai đeo đồng hồ đeo tay.
"Tận thế sẽ diễn ra sau hai mươi sáu phút nữa," Cross nói.
"Hả," Campbell nói.
"Hai mươi lăm phút tính từ bây giờ," Cross nói. "Đi với tôi. Đi trước tôi. Tôi sẽ cần thẻ khóa của cô để mở cửa."
"Chúng ta đang đi đâu?"
"Tới quán bar Điểm-17."
"Cô muốn uống một ly à?"
"Còn thời điểm nào tốt hơn ngay trước tận thế chứ?" Cross cười. "Không, có lý do cụ thể hết cả. Đi nào. Chúng ta sắp hết thời gian rồi, cô biết đấy…"
Sigurrós Stefánsdóttir vẫn đang lắng nghe. Chỉ còn hai mươi phút nữa.
Bài hát đã thay đổi. Dồn dập hơn. Thêm nhiều từ ngữ và phi từ ngữ vào phần điệp khúc. Một cơn đau tò mò từ khắp nơi, một cơn đau đầu toàn thân. Cô gần như không thể giữ yên.
Sau đó, cô nhìn thấy ánh sáng mở ra trong mắt tâm trí mình. Dưới hành lang. Một bóng dáng quen thuộc bước qua, cùng ba người bạn đồng hành.
Cô vẫn đang rút ống IV khi người phụ nữ ấy mở cửa, nhưng cô nhớ cách cư xử của mình.
"Xin chào," cô nói. "Tên tôi là Sigurrós. Rất vui khi cuối cùng cũng được gặp cô."
“Tôi cũng vậy,” Alison nói. "Xin thứ lỗi cho tôi vì hành vi mang tính nghi thức của mình trong giây lát. Tôi, Alison Chao, được gọi là L.S., còn được biết đến là Hậu Đen, đến đây để gặp cô thay mặt cho cư dân của hành tinh này, thay mặt cho Xà Thủ, và thay mặt cho bản thân tôi. Tôi đến để thương lượng với cô. "
Còn mười lăm phút nữa.
Có những từ ngữ mới trong bài hát, những từ mà Sigurrós có thể nhận ra.
Không bao giờ không bao giờ không bao giờ không bao giờ
Hôm qua và vĩnh viễn
Vĩnh viễn và vĩnh viễn và vĩnh viễn và vĩnh viễn
Không bao giờ không bao giờ không bao giờ không bao giờ
Không bao giờ không bao giờ không bao giờ không bao giờ…
Cross dẫn Campbell đi qua mê cung hành lang Điểm-17.
"Rõ ràng là cô không được phép ở đây," Campbell nói. "Cô sẽ bị bắt ngay khi chúng ta vượt qua chỗ bảo vệ."
“Tôi đã tự ếm cho mình một chút bùa chú rồi,” Cross nói. "Nhưng tôi không thực sự nghĩ rằng đó sẽ là một vấn đề. Tôi không nghĩ rằng nhiều người sẽ chú ý đến hai ta."
Tiếng la hét vang lên từ hành lang. Campbell lắng nghe các mã bảo mật vang vọng qua loa.
"Chết tiệt," cô nói. "Vi phạm quản thúc. SCP-239."
“Vừa đúng lúc,” Cross nói.
"Cô đang kết thúc thế giới," Campbell nói.
"Gì cơ?" Sự ngạc nhiên trong giọng nói của Cross.
"Thực sự, sau tất cả những cuộc nói chuyện, đây là cái kết à. Cô giải phóng một thực thể bẻ cong thực tại và hủy diệt thế giới." Campbell cười. "Vậy mà tôi gần như đã tin tất cả những gì cô nói."
Cross thở dài. "Chúng tôi không hủy diệt thế giới. Chúng tôi đang cứu nó."
"Vậy luôn."
Cross dừng lại, bước lên trước Campbell, thận trọng nhìn quanh một góc, tiếp tục. "Nhớ vụ vi phạm quản thúc đó chứ — lần mà bạn bè của cô bắt được tôi ấy? Chúng tôi không gây ra vụ vi phạm đó. Chúng tôi đến đây để cố gắng ngăn chặn nó."
"Cô đến đây để ngăn chặn một vụ vi phạm quản thúc?"
"Chúng tôi đã biết trước về nó", Cross nói. "Một lỗ hổng trong thực tại xóa sổ cả một hành tinh — ừ, nó sẽ để lại hậu quả lớn đấy. Trong tương lai và quá khứ. May mắn cho chúng ta."
Họ đến trước quán bar Điểm-17. Một chục thành viên của một ĐĐNCĐ chạy qua hai người. Không ai liếc nhìn họ.
“Có vẻ như bùa chú đang hoạt động khá tốt. " Cros nói. “Đó là nhờ Rita, mặc dù chị ấy không biết điều đó… Các thành viên trong gia đình có mối liên hệ với nhau một cách thần bí. Bùa chú này khiến tôi có vẻ như thuộc về nơi này vì chị tôi làm việc ở đây."
"Vậy—" Campbell bắt đầu nói.
Ngay sau đó, cô nhìn thấy một vụ nổ lớn phía trên một trong những cơ sở quản thúc cách đó một dãy nhà. Không phải vụ nổ bình thường: Một ánh đen tối, không phải ánh sáng. Ngay sau đó, cô bị sóng xung kích hất ngã.
Cross cũng ngã theo. Cô ngồi dậy, tay vẫn ôm chặt chậu cây khổng lồ của mình. Cô nhìn chằm chằm vào ngọn lửa đen và thề thành tiếng.
Campbell nhấc mình lên khỏi mặt đất, chạy thẻ khóa của mình qua khe, và vấp qua cửa.
Bây giờ, tiếng vo ve đã ở khắp mọi nơi.
Trước khi vụ nổ xảy ra, Rita Butler bận uống rượu một mình, trong phòng tiếp khách của Điểm-17. Các quy tắc ở đây khá được lỏng lẻo; thật dễ để lén mang vodka trong chai nhựa trong suốt.
Luôn có người ở đây trong phòng giải trí, nhưng họ tập trung làm việc riêng của họ — chơi bóng bàn, đấm túi cát, nâng tạ. Họ sẽ không dành thời gian để nói chuyện với cô.
Theo cách riêng của nó, đó là một cách tồn tại hoàn toàn có thể chấp nhận được.
Khi tiếng còi báo động cất lên, cô đã không nghĩ đến việc lao tới cửa hết tốc lực, và lối thoát của cô bị chặn lại bởi một đám đông chật chội vào thời điểm cô có mặt.
Sau đó, một ánh sáng xanh lóe lên khiến cánh cửa bên phải nổ tung.
Bốn người lạ mặt xuất hiện. Một người thằn lằn, một phụ nữ mặc trang phục rực rỡ đang vẫy cây trượng, và một phụ nữ khác có làn da chuyển màu.
Người phụ nữ dẫn đầu họ mặc quần áo đường phố, mang theo một khẩu súng ngắn trông rất lạ và một bông hoa khổng lồ, với vẻ mặt nghiêm túc đến chết người.
"Mau ra khỏi đây nếu mấy người không muốn chết," vị thủ lĩnh nói, và để nhấn mạnh, cô ta giơ khẩu súng ngắn lên trời, và bắn một luồng ánh sáng xanh vào trần nhà.
Đám đông tản ra. Người thủ lĩnh chỉ những đồng bọn của mình về nhiều hướng khác nhau, và họ tản ra theo đám đông. Nhưng riêng cô lại nhảy qua bọn họ, mắt nhìn quanh đám đông — đáp xuống trước Rita.
Chết tiệt. Cô sững người tại chỗ. Như con hươu trước ánh đèn pha vậy. Cô phải chạy khỏi đây ngay.
Nhưng vị thủ lĩnh đã ở trên cô, trước khi cô kịp nhận ra, nắm lấy cánh tay của cô, chồm tới, rít vào tai cô. "Em gái cô đang ở đây, cố gắng cứu thế giới đấy. Đi giúp cô ấy, lạy Chúa. Cô ấy đang ở trong nhà ăn. Đi ngay."
Và rồi cô ta nhảy khỏi phòng, để lại Rita run rẩy và cô đơn trong tòa nhà trống trơn.
Sau một phút, Rita lững thững đi về phía cửa. Cô nắm lấy một khẩu súng bị bỏ rơi trên đường ra ngoài.
Sigurrós Stefánsdóttir nghe thấy những lời của bài hát đạt đến cao độ mà cô đã chờ đợi, và run sợ.
Họ đang chạy qua các hành lang, Alison đi trước cô ấy và những người khác ở sát phía sau, nhưng họ sẽ không kịp lên trên mặt đất. Ở đâu đó trên kia, cô có thể nghe thấy tiếng vỗ của vô số đôi cánh.
Cô có thể dịch chuyển bản thân lên đó… nhưng cô ấy có thể cảm nhận thực tại trên bề mặt đang bị bẻ cong, và cô không bao giờ muốn hành động cẩu thả với một kẻ bẻ cong thực tại khác. Cô từng nghe nói rằng chúng có thể tiễn cô về cội nguồn của mình.
Sigurrós nhìn lên trần nhà. Chân cô nhấc lên khỏi sàn. Cô bay lên không trung.
Không bao giờ không bao giờ không bao giờ không bao giờ không bao giờ không bao giờ không bao giờ…
Điều thú vị về quán bar Điểm-17 là một trong những phòng chính của nó có một bức tường gồm các máy quay giám sát.
Tổ Chức biết rõ nhân sự của mình, ít nhất là ở mức độ đó; rằng nếu một vụ vi phạm quản thúc xảy ra vào buổi tối khi có nhiều người (đa số) đang uống rượu ngoài giờ hành chính, thì đó là lợi ích của mọi người để thông báo tình hình cho nhiều người nhất có thể. Ngay cả khi một vài người trong số họ đã say. Mọi người nói đùa rằng Tổ Chức xem những vi phạm quản thúc chỉ như chơi thể thao.
Ngay bây giờ những chiếc máy quay đó cho thấy SCP-239 đang vi phạm quản thúc.
239 đang băng qua các máy quay với tốc độ cao, hướng đến bề mặt của cơ sở qua con đường gần nhất có thể. Cô ấy chỉ… mở tung các căn phòng và hành lang ra khỏi con đường của cô và để chúng ổn định trở lại vị trí ban đầu sau khi bước qua. Việc đó vừa ấn tượng vừa ngăn nắp đến kỳ lạ.
Campbell chưa bao giờ nhìn thấy một thực thể bẻ cong thực tại phô diễn sức mạnh, nhưng một ý nghĩ xuất hiện trong đầu mình: Cô bé ấy biết cách dọn dẹp sau khi xong việc.
Phía sau cô ấy, Cross đang làm… việc gì đó… với chậu cây của cô. Lấy nó ra khỏi chậu, dùng một tay giữ nó trên giữa sàn, tay kia tạo những hình thù kỳ dị trong không khí.
"Cầu trời là cô đang thật lòng về việc cố gắng cứu thế giới đấy," Campbell nói.
"Chết tiệt," Cross nói. "Nó không chịu nhận."
Campbell sững sờ trước khung cảnh mà các máy quay ghi lại. Cô thấy một cái gì đó quen thuộc.
Một sinh vật mà lần trước cô nhìn thấy đeo SCP-963. Một sinh vật dạng người với khuôn mặt trống trơn và làn da đen có vảy.
Sigurrós lao lên mặt đất, để chân cô chạm xuống bê tông, đóng lại con đường cô vừa đi qua.
Cô cảm thấy hơi giật mình khi lại được hít thở không khí trên bề mặt. Về mặt thể chất, không chỉ ở dạng mộng mơ. Cô không ngờ lại có nhiều sự khác biệt như vậy.
Thực tế, cô nhận ra hít thở như thế này vô cùng kỳ lạ. Cô cần trở về phòng của mình. Cô chỉ cần một chút… ngủ thêm một chút…
Cô giật mình tỉnh giấc vì suýt ngã. Sự dồn dập của adrenaline chống lại cơn buồn ngủ, và cô nhận ra sự hiện diện của thứ gì đó đằng sau mình.
Cô quay lại và thấy một khuôn mặt trống rỗng có vảy, đang nhìn cô qua vô số đôi mắt vô hình. Mắt trong mắt trong mắt. Không có miệng, nhưng một giọng nói. Tiếng thì thầm vĩnh cửu đó…
khôngbaogiờkhôngbaogiờkhôngbaogiờkhôngbaogiờkhôngbaogiờkhôngbaogiờkhôngbaogiờkhôngbao giờ
Tiếng thì thầm mang một cảm giác thấm đẫm cơ thể nó, thôi thúc chìm vào giấc ngủ và không bao giờ thức dậy nữa. Không đáng chú ý lắm cho đến khi đến gần, đến khi gần như quá muộn…
"Tên tôi là Sigurrós," cô nói với nó. "Bạn là ai?"
Đáp lại, nó vươn ra với tâm trí của mình, và chạm vào cô. Tìm kiếm, thăm dò. Sigurrós giật mình vì chuyện này nên không ngăn nó ngay lập tức. Sau đó, cô thăm dò ngược lại nó.
Sinh vật lạ dường như mở ra, mở ra để đáp lại ý muốn thăm dò của cô. Và nó cứ mở ra, càng ngày càng xa, những tua nhánh phân nhánh vĩnh viễn, vươn xa đến vô tận —
“Bạn là… một Thông Đạo,” Sigurrós nói to.
Còn năm phút nữa trước tận thế.
Cái cách mà Cross nhìn vào chậu cây kỳ lạ của mình với vẻ thất vọng tràn trề khá là hài hước.
"Được rồi," Cross nói. "Hít thở, rồi bắt đầu lại." Cô lại bắt đầu di chuyển tay theo các quy luật mới.
Campbell xem màn hình. "Thứ đó là gì chứ?"
"Cô đã ở đó khi tôi bị bắt," Cross nói. "Cô đã thấy Ts. Bright bị giết và sống lại."
"Ừ." Campbell nghĩ lại, nhớ đến sợi dây chuyền quấn quanh thanh kiếm đó. Nhưng…
"Cứ hỏi tôi tiếp đi," Cross nói. "Tôi nghiêm túc đó. Nói chuyện giúp tôi bớt lo lắng."
"Vậy cơ à," Campbell nói. "Được rồi. Tôi đã thấy 963… Bright… chiếm hữu cái… thứ đó. Tôi tưởng nó… đã bị giết chứ?"
Cross cười một chút. "Thứ đó là sự nhân hóa của một Thông Đạo cách bị tổn hại, bị ép thành dạng người để tự phục hồi."
"Một Thông Đạo hả? Cái lối đi thần kỳ ấy à?"
"Ít ra thì các Mọt Sách như cô biết về chúng." Cross di chuyển ngón tay nhanh hơn một chút, tạo hình trong không khí. "Sự biến đổi này hầu như không bao giờ xảy ra, đặc biệt là không phải như thế này. Tất cả chúng ta đều xui xẻo khi Tổ Chức của cô đã tìm thấy nó trước. Lang thang trong hoang dã một mình, lầm lũi băng qua đường cao tốc, khiến nông dân sợ hãi…"
"Tại sao 963 không giết nó?"
"Bởi vì một Thông Đạo không thể bị giết được. Nhưng nó có thể bị tổn hại. Cô có thể khiến nó tổn thương. Và… có những thứ tồn tại trong các Thông Đạo. Những thứ săn bắt những thứ có thể bị tổn thương. Một số trong số đó là những thứ chưa bao giờ tồn tại, và sẽ không bao giờ tồn tại, và không tồn tại, nhưng vô cùng muốn được tồn tại."
"Và chúng… nguy hiểm à?"
"Nhiều hơn bất cứ điều gì cô có thể tưởng tượng." Cross nhăn mặt, dừng lại trong bức tranh dệt vô hình, hất một tay ra và tiếp tục. "Chúng là Neverwere. Có thể hiểu chúng là những ký sinh trùng trong linh hồn."
"Ồ."
"Chúng vô cùng bất hạnh và vô cùng đói khát, và con này đã bám vào vật chủ mạnh nhất mà nó có thể tưởng tượng. Con này đang cố gắng trở thành Thông Đạo. Để chiếm lấy vật chủ của nó."
"Được rồi."
"Nó chỉ bám được vào Thông Đạo bởi vì thiệt hại mà… cái mề đay giam cầm linh hồn đó đã gây ra. Chín sáu mươi ba. Và sau đó nó chỉ hoạt động vì Thông Đạo ở trong hình dạng này, vì vậy linh hồn của nó đã trở thành một thứ mà Neverwere có thể hiểu được." Cross cười. "Như thể thực tại đang âm mưu chống lại chúng ta vậy."
"Tại sao đó lại là vấn đề?"
"Bởi vì đó là chuyện bất khả thi. Nó không thể trở thành Thông Đạo. Và với tình hình hiện tại, nó chỉ có thể ổn định trong một thời gian ngắn. Chẳng bao lâu nữa… nó sẽ nổ tung."
"Chuyện gì xảy ra sau đó?"
Cross cười nhăn nhở. "Một lỗ hổng trong vũ trụ nơi Trái đất từng tồn tại."
Campbell tiếp nhận điều đó. "Làm thế nào để chúng ta sửa chữa chuyện này?"
"Đứa Trẻ Phù Thủy," Cross nói. "Cô ấy phải giết nó."
"Vậy cái cây này để làm gì?"
"Nó là một trọng tâm." Cross điều chỉnh góc của thân cây. "Sigurrós còn trẻ, thiếu kinh nghiệm và là người duy nhất hiện tại trên hành tinh này có thể giúp chúng ta. Những thứ này được thiết kế để giúp cô ấy."
"Được rồi."
"Chúng ta phải trồng chúng một cách siêu hình ở những khu vực "trọng điểm" ma thuật của Điểm-17. Trong trường hợp này, quán bar là nơi tích lũy năng lượng của con người, nhưng đó là năng lượng say xỉn nên tôi đang gặp khó khăn—"
Cross ngừng nói.
Campbell quan sát 239 và thứ dạng người không mặt vẫn đứng đối diện nhau, dường như trong một cuộc thi trừng mắt. Cô quay lại nhìn để xem chuyện gì đang xảy ra.
Cô nhìn thấy Rita Butler, đang đứng ở ngưỡng cửa và chĩa súng vào đầu Joanna Cross.
« Gia Đình
Chị Em »