Bên Lề Sarabande


đánh giá: +6+x

Họ cần quá giang một chuyến…

Ban đầu, như hầu hết những người tại Khu Kỹ Thuật Thuộc Khu Vực-08-B, Tiến sĩ Richard Barnard chú ý lắng nghe thông báo lớn như sấm từ những chiếc loa. Chúng thường phát đi các mệnh lệnh của Trạm Kiểm Soát Nhiệm Vụ; tuân theo chúng không chỉ quan trọng, mà quan trọng về tiền bạc.

Anh có để ý rằng đã có vài thay đổi. Đầu tiên, Thomas Graham không phải người ban hành chúng, chúng là những sợi dây.

Vài giây sau, cơn buồn ngủ bắt đầu xuất hiện. Vào thời điểm đó, theo thói quen, Richard bắt đầu nghe bằng tai và để phần còn lại của bộ não phân tích kỹ thông điệp.

Và nó đúng là một thông điệp táo bạo, anh ấy đã thẩm định một cách kín đáo, mỉm cười bất chấp bản thân trong khi những phím đàn của kiệt tác ấy được lọc qua não anh ấy.

Sự náo nhiệt, hiểm nguy, và man rợ trong tất cả chiều sâu đầy huyền diệu, xúc phạm của nó. Phức tạp. Thanh tú. Khi anh bắt đầu thấy các quy luật được lọc giữa các vết nứt, âm sắc và thời gian hòa trộn và làm rối loạn ý thức để thu hút một tiềm thức bị che giấu cùng sự phản bội sẽ rời bỏ vị trí của mình để tham gia điệu nhảy dị thường do nghệ sĩ dự định, Richard nhận thấy một nốt chính.

"Sarabande của Handel sao? Ôi trời."

Richard đứng và theo dõi dòng chảy của giai điệu, cẩn thận chọn những đoạn ngòi nổ dị thường ở chỗ này và chỗ khác; Tuy nhiên, chúng không phải là những mưu đồ thô bạo, vô nghĩa mà hầu hết mọi người sử dụng ngày nay, mà là sự trong trẻo, hài hòa với giai điệu.

"Ái chà chà."

Gần như không thể nhận ra và cô lập được; “loại ưa thích của mình”, anh mạo hiểm nói với chính mình, vì những người khác đã ngã gục xuống nền gạch trắng tinh khiết của sàn nhà khô ráo.

"Ừ, khỏi lo, tôi sẽ đối phó với nó,” anh thản nhiên nói với các đồng nghiệp của mình, không để ý đến sự bất động của họ.

Đa số đều sợ tác nhân nhận thức độc lan truyền bởi vì chúng thường là những thứ quỷ quyệt; làm thế nào để phân biệt đâu là tác nhân nhận thức dị thường và đâu là bình thường, trên một cuốn tiểu thuyết? Hay trong một bức tranh? Một bài hát? Nó có phải một tác nhân phức tạp cần phải hiểu tổng quát không? Nó có ngòi nổ trong tâm trí của đối tượng quan sát không?”

"Thậm chí nó có thể có nhiều ngòi nổ nữa chứ!"

Tuy vậy, đối với một bộ não thận trọng, làm thế nào mà tác nhân nhận thức độc lan truyền trở nên quỷ quyệt? Chúng chỉ có thể là quy luật. Chú ý vào các quy luật, chú ý vào các triệu chứng, và bạn sẽ biết được chúng.

"Tuy nhiên, hãy chú ý đến các quy luật; tại sao bạn cảm thấy muốn hát khi bạn đang hạnh phúc? Đó là loại câu hỏi tự vấn tức thời giúp bạn trở thành một chuyên gia nhận thức độc lan truyền!” Richard thốt lên, mỉm cười. “Và giờ mình đã có một giai điệu, chúng ta chỉ cần, ha! Tắt nó thôi.”

Tất nhiên đa số mọi người không phải chuyên gia về lĩnh vực này; hầu như các kỹ sư và kỹ thuật viên quanh Richard đã ngã xuống nền Vịnh Khử Nhiễm 4. Giờ anh đã có vaccine, anh cho phép tiềm thức mình xử lý bản nhạc đó; nhưng nó là một màu xám buồn tẻ so với cảm giác thô ráp, chua chát của các hiểm họa nhận thức độc xen kẽ nhau, như những lưỡi dao đâm vào bộ não hiện đại của con người vậy. Những cú giật nhẹ và các vết nứt.

Richard thở dài cùng chút thất vọng. Không có gì thật sự bất ngờ cả.

Anh cúi người xuống để kiểm tra một đồng nghiệp đã ngã xuống của mình. Anh cảm thấy như mình chưa từng để mắt đến họ trong cả nghìn năm; họ nói đó chính là sức nặng của sự hiểu biết. Ngay lập tức, mọi thứ thay đổi, và thế giới cũ kỹ dường như, không, đã thay đổi. Anh ta mỉm cười sau tấm che mặt của bộ đồ bảo hộ toàn thân khép kín.

Anh liếc qua tấm che mặt của Tiến sĩ Lindbergh, nay đang rỉ ra chất nôn, cho anh biết tất cả những gì anh cần biết.

"Triệu chứng của phản xạ thần kinh phế vị, nhưng chưa ngất. Lượng phản hồi quá lớn và suy phó giao cảm. Mắt còn mở và có thể quan sát, theo dõi chuyển động, nên đèn thì sáng, mà không ai có mặt, thiết bị bay tự hành kêu vo ve,” anh cất giọng hát, bị phân tâm; nó là một cách ghi nhớ anh từng học thuộc khi kết luận được mục đích của các cuộc tấn công nhận thức độc lan truyền. Trong trường hợp này, não vẫn còn hoạt đông, nhưng không có dấu hiệu nhận thức hay phản ứng thể chất ngay lập tức — anh ta tát bác sĩ, hai lần, mà không có một chút nhăn mặt nào từ phía cô – cảm giác đau đớn.

"Được rồi. Coi như là không có phản hồi, bởi vì bài kiểm tra siết đầu ti không bao giờ vui vẻ với những ai có liên quan cả,” anh tâm sự với Lindbergh.

Vẻ mặt trống rỗng của cô ấy vẫn còn.

Nụ cười của anh vẫn còn.1

"Vậy là, không có phản ứng với mối đe dọa à?"

Vẻ mặt trống rỗng của cô ấy vẫn còn. Có một mùi hôi thối của sự phủ nhận, khi bàng quang và dạ dày tự giải phóng mọi u phiền trong bộ đồ khử nhiễm ấy.

Nụ cười của anh ta nở rộng ra kèm theo vỗ tay, dường như đã thỏa mãn.

"Không phải thiết bị bay tự hành, và vẫn còn cái lưỡi!, rồi C-trai, đẹp trai,” hoặc là, theo ý của anh, một nắm thuốc lú cấp-C, ”và một giấc ngủ ngooooon.”

Richard đặt cô ấy vào vị trí thu hồi khi giai điệu cuối cùng kết thúc.

"Tiếc là bây giờ mình không có tí C nào cả,” anh ta suy nghĩ, đột nhiên trở nên nghiêm túc. “Chúng cũng được đấy.”

Và rồi, thứ hiểm họa đẹp đẽ đã vang trong đầu họ bi thay thế bởi tiếng báo động lớn như sấm khi hệ thống cảm biến tự hành được kích hoạt.

Vị chuyên gia ấy đứng yên trong giây lát, chú ý đến hệ thống âm thanh của cơ sở khi nó thông báo chẩn đoán sơ bộ. Mọi màn hình trong tất cả thiết bị nối mạng đều hiện ra cảnh báo tự động; chúng hoàn toàn vô dụng và chính xác một cách mỉa mai.

Richard khịt mũi và nghĩ rằng toàn bộ chuyện này thật là đáng hổ thẹn. Anh ghét bị bất kỳ ai vượt mặt trong trò chơi nhận thức độc lan truyền. Tổ Chức cần một hệ thống phòng ngừa tự động những thứ như vậy, chứ không chỉ là bộ cảm biến tự hành; phòng ngừa thứ cấp không hề hiệu quả, phòng ngừa sơ cấp mới cần thiết và (anh mỉm cười khi nghĩ) đây chính là ví dụ điển hình.

"Giờ thì các vị sẽ tăng thêm kinh phí cho chúng tôi thôi đúng không, Hội Đồng?”, anh cười khúc khích đầy khoái trá trong lúc tìm hiểu chương trình cảm biến tự động. Phân Khu Lan Truyền Nhận Thức của anh đã phát minh ra nó vài tháng trước, nhưng nó rất sơ khai; nó có thể nhận ra hầu hết các quy luật có khả năng gây hại, nhưng ai đã xâu chuỗi những quy luật tinh tế này thành một giai điệu liền mạch…

Ồ, chúng khá đấy.

Từng dòng dữ liệu bay thẳng qua mắt khi anh tiếp nhận các thông tin. Vài phút sau, hoặc có lẽ là vài tiếng sau, anh nhớ lại giao thức. “À, chẳng phải chúng ta nên cảnh báo cho toàn Khu Vực à?”

Anh nhìn sang các đồng nghiệp đang bất động của mình. Một trong số họ đang khóc thút thít, mắc kẹt trong góc tối của đầu óc chính mình. Hoặc chỉ đang tận hưởng bóng râm, giờ đây ngọn lửa khắc nghiệt của bài hát-mặt trời ấy đã được thay thế bằng tiếng báo động gầm lên như cơn bão sét nhưng lại êm dịu

"Hmm. Ừ, ừ. Đúng, đúng vậy.”

Vị nghiên cứu viên ấy kháng cự sự thôi thúc đầu tiên mà anh có (có lẽ mình nên thử chút nhận thức độc lên chúng?) bằng cách tự nhắc bản thân về tham vọng phù phiếm như vậy (có thể mình sẽ lấp đầy khoảng trống bằng điều gì đó tồi tệ hơn) và nghĩa vụ của anh là phải báo cáo (nếu chúng cũng không bị hạ gục trước).

"Nếu ai đó có thể nghe thấy tôi, không còn thời gian để vào vị trí thu hồi nữa, mọi người à,” anh nói, mở cửa kín gió của Phòng Khử Nhiễm. “Cố gắng đừng có vừa nuốt vừa hít thở.”

Richard không quan tâm các quy trình khử nhiễm khi anh rời khỏi Phòng Khử Nhiễm (dù sao thì còn gì để khử nhiễm khi đã để nó lại chứ?) và Và đi ngang qua đơn vị công nghiệp lớn của Phân Khu Kỹ Thuật. Căn phòng trú ẩn khẩn cấp đầy mời gọi và những biện pháp an ninh của nó đều trống rỗng; vị nghiên cứu viên đi qua chúng một cách bình thản. Dù gì thì cũng không có hoạt động nguy hiểm cụ thể nào đã được lên kế hoạch cho ngày đó. Cũng như là không có cảnh báo cho bất kỳ hoạt động đột xuất nào cả. Không kẻ tấn công nào biết được cách chiếm được hệ thống âm thanh, hay là cách làm ngập nơi này với tác nhân nhận thức độc cả, hoặc biết vị trí của Khu Vực-08, hoặc biết rằng nó có tồn tại.

Anh nghiêng đầu sang một bên, tỏ vẻ ngạc nhiên. Họ dễ dàng quên rằng "bí mật" không có nghĩa là "an toàn". Richard hối hả, với những cửa sổ nhựa perspex lớn và các bức tường bê tông kiên cố ở hai bên.

Ở bên phải anh, có bảy Cấp-D đã bị bỏ lại để ba máy bay không người lái an ninh nhầm lẫn trong khu vực thử nghiệm của họ xoay sở. Những cỗ máy đó chưa sẵn sàng cho trò giả chết cả, vậy nên chúng cứ kêu bíp bíp về các Cấp-D, chờ đợi phản hồi của họ. Richard không hề để ý đến hai Cấp-D, một nam một nữ, đang quằn quại trên sàn do bị thiết bị bay chích điện vào người, nhưng anh chỉ để ý rằng một trong số họ đã chạy đến góc xa nhất trong phòng và đứng yên sau cơ thể bất động của một tù nhân khác; anh ghi nhớ rằng sau vụ này sẽ nghiên cứu mức độ kháng cự nhận thức độc của cô ta.

Bên trái anh là Phòng Khử Nhiễm lớn nhất của Khu, nơi mà Tổ Chức đang chế tạo những thiết bị mà sẽ trở thành khí cầu sao Kim đầu tiên. Căn phòng không còn “sạch” nữa, các thiên tài và công nhân có trình độ đang lăn lộn trên sàn, ngột ngạt trong các bãi nôn và phân của chính họ. Richard không để ý đến vẻ mặt của một kỹ thuật viên nào đó, người đã cố vật lộn bên ngoài bộ quần áo khử nhiễm của mình và cố loại bỏ thứ hình ảnh gây hại trong đầu mình trong lúc la hét; anh ấy băn khoăn cậu ta la hét về cái gì (phản hồi của cậu ta cũng là mấy lời lảm nhảm như những nạn nhân khác), nhưng không có thời gian để quay lại và dẫu sao thì cũng có chốt an ninh mà.

Những người giỏi hơn chắc sẽ phải hoang mang hoặc tức giận vì tất cả những điều này. Vũ khí hóa hiểm họa nhận thức, cụ thể là nhận thức lan truyền, là một thứ tồi tệ. Rõ ràng là họ sẽ sợ. Thậm chí là tò mò; tò mò về việc làm thế nào mà họ vẫn còn đứng vững ở lĩnh vực mà rất nhiều người khác đã ngã xuống.

Richard tiếp tục đi dạo trong thanh thản, luôn mỉm cười, đến thang máy ở cuối hành lang bê tông. Anh ta thậm chí còn tăng tốc lên, chạy đến thang máy; khi anh ấy gọi nó xuống, Richard suy nghĩ về nhiều bí mật hấp dẫn trong tâm hồn con người mà những nhận thức độc mới mẻ đó sẽ mở khóa trong những ngày tiếp theo, khi anh ấy sẽ tìm ra cách điều trị chúng, xóa chúng bằng thuốc lú, tái tạo chúng trên thiết bị mô phỏng não bộ, sau đó là trên con người , và sau đó xóa chúng một lần nữa… và làm lại tất cả.

Và tiếp tục như thế.

Anh vào thang máy; một tên bảo vệ mặc đồng phục cũng ở trong đó, đếm số nút trong bảng chọn tầng. Richard nhẹ nhàng đẩy anh ta sang một bên và nhấn nút xuống tầng trệt.

Anh ta quay lại đếm những cái nút, Richard để ý rằng gương mặt của anh ta bị kẹt trong nụ cười đau khổ, chỉ tay về chúng, từ một đến âm mười lăm, lặp đi lặp lại.

vẫn thế.

Richard ghi chú lại, nở nụ cười đằng sau tấm che mặt và không hề ngăn cản anh ta.

Thang máy dừng ở tâng trệt, cánh cửa mở ra với nhạc chuông êm dịu, thân thiện…

Toàn bộ khu phức hợp rung chuyển; đầu tiên là một tiếng nổ lớn. Sau đó, một cơn chấn động và một tiếng gầm liên tục ở xa, một phần là tiếng hú và một phần là âm thanh của thế giới sẽ nếu nó bị bẻ đôi.

Và có một sự quen thuộc trong tất cả chuyện đó, anh nghĩ, lau đi nụ cười của anh và tất cả những mối quan tâm khác và bắt đầu chạy đi.

Người lính gác tiếp tục đếm chúng, Richard sẽ ghi nhớ điều đó, nhưng giờ anh ta đang hét lên những con số.

Vị nghiên cứu viên chạy, rẽ phải ở nơi mà lẽ ra anh ta nên rẽ trái, tiếp tục chạy thêm vài giây và đẩy cánh cửa đang hé mở sang bên trái của Trung Tâm Điều Khiển Nhiệm Vụ của Khu Vực-08-B. Ánh sáng mặt trời khiến anh chói mắt, nhưng sự phiền toái ấy chỉ kéo dài trong một giây, khi một chiếc tàu con thoi được trang bị hoàn chỉnh cất cánh từ Vịnh Phóng Tàu Số 3.

Anh ta nhìn chằm chằm vào cột khói sôi sục kinh ngạc đến mức không thể phủ nhận được đang bốc lên ngùn ngụt, và đón nhận lấy chúng; cảnh tượng của ánh sáng nhỏ như mũi kim ánh kim tỏa sáng trên đỉnh cột mây, âm thanh nhỏ dần nhưng vẫn chói tai, cảm giác mà nó có đã ghép vào ý thức của anh.

Lần đầu tiên, anh cảm thấy bộ đồ cản đương mình. Anh từ từ cởi chiếc mũ trùm đầu ra và tiếp tục ngước lên. Khi tiếng gầm của tàu con thoi Inquisitive của Tổ Chức đã tắt lịm, anh nói:

"Chúng ta đã cất cánh. Đúng vậy, phải không nào?”

Hai bảo vệ đứng gần cửa, bất tỉnh trong nhân từ, không nhìn thấy nụ cười hiện ra của cấp trên của họ.2

"Và trên kia là các con đúng không, những cô gái mê nhạc đáng yêu của ta?”

Bầu trời không có câu trả lời cho anh, hoặc chọn giữ kín câu trả lời ấy.

Nếu không có ngoại lệ được nêu, nội dung của trang này được xuất bản dưới giấy phép Creative Commons Attribution-ShareAlike 3.0 License