Chị Em


Các Thế Lực Đáng Lưu Tâm » Xà Thủ Hub » Chị Em

đánh giá: +6+x

Hiện Tại


Sigurrós đối mặt với thực thể vô diện, càng ngày càng tò mò.

Cô lại gửi đi những suy nghĩ của mình vào nó, và lần này cô thăm dò xa hơn, cảm thấy tâm trí mình hòa lẫn với tâm trí của thứ trước mặt — nếu nó có thể được gọi là tâm trí. Giống như nhìn thẳng vào một mê cung vĩnh cửu bằng những sợi dây, trải dài trên một khuôn khổ vũ trụ rộng lớn nào đó được đặt trong quá nhiều chiều không gian cùng một lúc.

Có một cái gì đó khác ở đó — cái gì đó —

Tâm trí cô chạm vào thứ gì đó không có ở đó, và nó phản ứng dữ dội khiến cô bay ngược ra sau. Cô nằm ngửa, nhìn lên bầu trời rộng mở, quá sốc để di chuyển.

Giọng hát không lời và bài hát không lời lại tràn ngập trong đầu cô.

KHÔNGBAOGIỜKHÔNGBAOGIỜKHÔNGBAOGIỜKHÔNGBAOGIỜ

Sigurrós tự nhấc mình đứng dậy bằng tâm trí. Thực sự rất kỳ lạ khi vận hành cơ thể này, lớp vỏ vật chất làm bằng xương, cơ và gân…

Không. Cô không được phép phân tâm, không phải lúc này. Cô tập trung vào thứ vô diện/đa diện trước mặt mình.

Việc này khá dễ thực hiện, vì nó đang mọc ra hàng loạt xúc tu. Và với linh nhãn của mình, cô có thể thấy nó đang sải ra vô số đôi cánh.

Tatêngìtatêngìtatêngì?

Thế giới ngừng tồn tại trong giây lát. Do sự vụng về của cô. Sigurrós đã mang nó trở lại.

Sigurrós nói: “Ngươi không thể chỉ xóa mềm mọi thứ được. "Mang chúng trở lại rất dễ dàng. Nhưng dù sao chúng sẽ tự quay lại sau một phút và không ai nhận ra cả."

Thứ đó không đáp lại bằng lời nói. Nó há miệng mà không thực sự há miệng ra, một dòng sông đổ ra — không, là một cơn sóng thần, với làn nước xanh và đen thấm đẫm mong muốn và khao khát và sự vĩnh cửu. Sigurrós biến dòng nước thành một bầy chim và bướm, tất cả đôi cánh của chúng che phủ Điểm-17.

Thứ đó bay lên không trung và đẩy các xúc tu của nó vào các tòa nhà xung quanh. Các tòa nhà biến thành một vô số con nhện lao xuống chúng. Sigurrós vốn thích côn trùng, để bọn chúng tiến đến.

Đó là một sai lầm. Chúng không chỉ là nhện. Chúng là ý niệm về nhện, nỗi sợ và chứng sợ nhện di truyền đến từ mọi thứ đã từng bước trên Thông Đạo tha hóa này. Tất cả đều tập trung vào hàng tỷ con nhện.

Sigurrós hét lên khi chúng nhấn chìm cô.


Alison đang trồng cây hoa trọng điểm của mình ở giữa các văn phòng nhân sự của Điểm-17 thì một đòn tấn công tâm trí ập đến cô.

Thực thể đó đến với cô thông qua Sigurrós. Trong trí nhãn của mình, cô có thể thấy một chiếc vòi vùng vẫy, dùng tâm trí của Sigurrós để tiến thẳng vào tâm trí cô.

Cô ấy chỉ còn vài cử chỉ nữa là thành công rồi — chết tiệt, nếu cô có thể —

KHÔNG BAO GIỜ KHÔNG BAO GIỜ KHÔNG BAO GIỜ

Alison lăn lộn trên sàn, ôm chặt đầu như thể điều đó giúp ích cho mình.

TA TÊN GÌ NGƯƠI TÊN GÌ TA TÊN GÌ NGƯƠI TÊN GÌ

Cô buộc mình phải giữ yên. Tập trung.

ALISON CHAO — HẬU ĐEN – EM GÁI — TỘI ĐỒ THẤT LẠC — VỊ THÁNH CUỐI CÙNG — MÃNG XÀ ĐƠN ĐỘC — LOKI MÔI SẸO — SẮC KÝ CHO THUÊ —

LITTLE SISTER — LITTLE SISTER — LITTLE SISTER

Đôi mắt cô ấy đảo ngược lên đầu. Cô đấu tranh để níu kéo sự tồn tại của chính mình.


"Rita," Cross nói.

Tâm trạng của Rita đang không tốt lắm. Cô không khóc. Khẩu súng rung lắc trong tay cô, nhưng vẫn cố nhắm vào đầu em gái mình.

“Em không tin khi họ nói với em,” Cross nói. "Chị gái của mình, làm việc cho Tổ Chức."

Không, im đi, nói sai chuyện rồi— Campbell nghĩ. Nhưng tất nhiên nghĩ rằng Cross nên ngừng nói còn kém hiệu quả hơn là trực tiếp bảo Cross ngừng nói.

"Em gái tôi làm việc cho Xà Thủ!" Rita hét lại. Lệ tuôn từ mắt cô. Campbell không biết làm thế nào để giải thích điều này. "Em gái tôi là kẻ khủng bố. Em gái tôi, người phụ nữ đang cố gắng hủy diệt thế giới!"

“Em không có phá hủy thế giới,” Cross nói. "Em đang cố cứu nó, trời ạ—"

"Bỏ cái thứ chết tiệt đó xuống!"

Cross từ từ hạ cái cây xuống đất. "Rita—"

"Đừng nói tên tôi!"

“Tôi nghĩ cô ấy nói thật, Rita à,” Campbell ngập ngừng nói.

“Còn cô,” Rita nói. "Cô đã đồng lõa với cô ta suốt thời gian qua? Tôi đã tin cô, Kendra!"

"Tôi không biết gì về chuyện này cho đến hôm nay!"

"Tôi không tin cô nữa."

"Cô đã xem bản ghi phỏng vấn rồi," Campbell nói. "Tôi biết là cô có xem, tôi đã thấy đơn yêu cầu chúng. Cô biết chính xác những gì tôi biết cho đến hôm nay." Chà, ngoại trừ một tin nhắn đơn lẻ mà cô không báo lại, nhưng Campbell không định tranh cãi với một người phụ nữ giận dữ đang cầm súng.

"Chị đã đọc nhật ký cuộc phỏng vấn của em với Ts. Campbell à?" Cross hỏi. "Em không nghĩ rằng chị sẽ làm thế đấy."

Rita im lặng.

Cross nói: “Tất cả những gì em nói trong đó đều là sự thật. "Mọi thứ—"

"Im đi," Rita nói. "Chỉ… làm ơn… im đi!"


Sigurrós quằn quại sợ hãi trong một phút dài dưới một biển nhện. Sau đó, điều gì đó trong tâm trí cô đã nói thật ư, bây giờ ấy à.

Một phần nhỏ bé tách rời trong tâm trí cô nói rằng thực ra giải pháp khá hiển nhiên. Để không sợ nhện thì hãy tự trở thành một con nhện.

Vì vậy, Sigurrós đã trở thành một con nhện.

Nhưng không chỉ là một con nhện. Cô trở thành Nữ Hoàng của Mọi Loài Nhện.

Những con nhện khác xung quanh cô cúi đầu sợ hãi.

Cô định ra lệnh cho chúng trở nên một thứ gì đó đáng yêu hơn một chút thì tâm trí của Thông Đạo tấn công cô, cố gắng ép cô phải phục tùng bằng vũ lực trực diện.

Thật là xấc xược, Sigurrós nghĩ. Không khôn ngoan chút nào.

Cô hướng tâm trí của mình về nó để phản đòn. Đồng thời, cô biến thế giới xung quanh thành những viên kẹo bông gòn. Kẹo bông nhện.

Thông Đạo không lường trước được hai đòn tấn công cùng lúc này. Cơ thể vật lý của nó đổ nhào, và tâm trí nó đột ngột rời khỏi cô khi nó cố gắng tháo rời cơ thể khỏi đống kẹo bông gòn. Sigurrós nhân cơ hội đó để tiến vào tâm trí hoang mang, xa lạ của nó một lần nữa.

Không, không phải tâm trí. Các tâm trí.

Có một cái gì đó khác ở đó, và cũng không có ở đó. Một con ký sinh đang cúi mình cưỡi lên những con mắt của Thông Đạo bị tha hóa.

Sigurrós biết tên của nó, đến từ việc nó thiếu tên. Neverwere.

Neverwere, Neverwas, Neverwillbe.

Cô cố nghĩ xem mình nên làm gì, nhưng… cô cảm thấy thật khó để suy nghĩ. Cô bắt đầu cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Không phải do Thông Đạo tha hóa đang cố ép buộc ý chí của mình lên cô. Do cô chưa từng chủ động sử dụng sức mạnh của mình nhiều như thế này.

Alison và những người khác đã cảnh báo cô về điều này. Họ nói rằng khi nó xảy ra, cô nên tìm các trọng điểm của mình. Chúng sẽ tỏa sáng như những vì sao sáng trong khung cảnh tâm trí của cô. Hãy sử dụng chúng như những cái neo, họ nói. Để cô không bị tách rời và trôi dạt đi.

Nhưng không có gì ở đó. Không trọng điểm. Không ngôi sao sáng nào cả.

Có phải Alison và những người bạn của cô đã thất bại trong việc thiết lập các trọng điểm? Khung cảnh tâm trí của cô hóa cằn cỗi.

Các xúc tu của Neverwere quấn quanh cô. Mỗi cái đều có một cảm xúc khác nhau, một bản chất đày đọa khác nhau. Mỗi cái là một con đường khác nhau qua các thế giới. Mỗi cái có thể bóp ngạt, siết chặt, và giết hại.

Sigurrós càng lúc càng thờ ơ hơn.

Tất cả những viễn cảnh này. Về những thứ cô chưa từng thấy, chưa từng chạm vào, chưa từng nếm, chưa từng trải nghiệm. Cô đã nghĩ rằng mình sẽ ổn, trôi đi khắp nơi và quan sát mọi thứ dưới dạng linh thể, giữ cho cơ thể vật lý của mình trong giấc ngủ.

Cô đã sai. Cô chưa từng trải nghiệm bất cứ thứ gì như các viễn cảnh cô đang thấy.

Cô đang đi dạo trên các bãi biển của Zebedee. Chạy xuyên qua các khu rừng của Albenon. Nếm nước quả màu đỏ của Ravelwoods.

Cô có thể chết ở đây, và không sao cả. Thay vì sống trải qua hai mươi của cuộc đời, cô có thể chết khi trải nghiệm được những gì mà hầu hết không ai có thể trong một nghìn kiếp sống.

Nhưng…

Sau đó, cô nhìn thấy viễn cảnh mà mình từng thấy trước đây, về tương lai, về Thông Đạo-Neverwere-Thông Đạo tự hủy thành lỗ hổng trong thực tại, tồn tại vĩnh viễn cho đến khi vũ trụ này chết đi. Một nụ cười đen ngòm ở nơi từng có một hành tinh đầy hứa hẹn.

Là lỗi của cô.

Không.

Vẫn còn những việc cô cần làm. Ngay tại Trái Đất này. Cô chưa từng học trung học. Cô chưa từng chơi điện tử. Cô chưa từng đi xem phim ở rạp chiếu phim. Cô chưa từng đi mua sắm. Cô chưa từng đến Disneyland. Đó là những điều ngớ ngẩn, nhưng đôi khi chúng lại là những thứ quan trọng nhất.

Chưa, chưa đâu.

Cô bình tĩnh lại và ném từng chiếc xúc tu của Thông Đạo khỏi người mình.

Thông Đạo-Neverwere-Thông Đạo kháng cự lại. Nó hướng tâm trí vào cô một lần nữa, nhưng lần này tâm trí nó giống như một thế giới của chính nó, chứa đầy cảm xúc. Cô không thể trực tiếp chống lại nó — cô hình dung đòn tấn công tâm trí của nó giống như một cái đuôi của con bọ cạp kim loại khổng lồ, và chệch hướng nó vừa đủ bằng một tấm khiên phản chiếu.

Cái đuôi-kiếm chệch khỏi tấm gương và bay lên trời, đâm vào như thể bầu trời là một mái vòm, khiến bầu trời ra ở trung tâm.

Thế giới xung quanh họ trở thành dây thép gai và băng giá. Cô biến nó thành những chiếc lá mùa thu và bông tuyết mềm mại.

Thế giới biến thành máu và tro bụi. Cô biến nó thành thạch dâu tây và bụi kim cương.

Thế giới chuyển sang màu đen thăm thẳm của vũ trụ. Cô biến nó thành phong cảnh nửa đêm mát mẻ cùng trăng tròn.

Cuối cùng, cô có thể tái thiết lập mọi thứ trở lại bình thường.

Thật không may, thời gian vẫn không còn nhiều, và để mượn một phép ẩn dụ từ môn thể thao mà Sigurrós chỉ hiểu được một nửa, cô chỉ đang chơi theo lối phòng thủ.

Còn hai phút nữa là tận thế.


"Tôi đã nghĩ về điều này trong một thời gian dài." Rita giữ vững cánh tay của mình. "Đây là về lòng can đảm. Can đảm để làm điều đúng đắn, ngay cả khi mọi người nói điều ngược lại."

"Chị định giết em à, Rita? Nếu em nhặt cái cây này lên để cứu thế giới, chị có định giết em không?"

"Tôi sẽ làm nếu buộc phải thế," Rita nói. "Đó chính là can đảm."

"Can đảm để giết em gái của chính mình? Cô có còn nhận ra những gì mình đang nói không?"

Sấm sét gào lên quanh họ. Những tia chớp lóe lên từ bên ngoài. Campbell liếc nhìn máy quay. Hầu hết chúng đã ngừng hoạt động.

Số ít còn lại cho thấy… những nơi như thế giới khác, thay hình đổi dạng. Những góc nhìn xa xăm về một trận đấu đầy thù hận mà thế giới gần như chưa từng chứng kiến, giữa các vị thần cổ đại từ thế giới nguyên thủy. Campbell căng thẳng, sẵn sàng… sẵn sàng để làm gì đó mà cô không biết.

“Có lẽ đó là về lòng can cảm,” Cross nói. "Chắc chắn rồi, can đảm để làm điều đúng đắn. Nhưng điều đúng đắn ở đây là gì chứ?"

“Đó là lòng can đảm để tuân theo các quy tắc.” Rita nói. "Ngay cả khi đó là điều khó nhất để làm."

"Nếu như các quy tắc sai thì sao?"

Các bức tường rung chuyển. Băng đen len lỏi khắp các ô cửa sổ, rồi rút đi. Phạm vi ảnh hưởng của trận chiến thực tại đang tăng lên nhanh chóng."

"Chúng tôi không sai," Rita nói. Mặc dù có một chút ngập ngừng trong giọng nói của cô. "Tổ Chức bảo vệ thực tại. Chúng tôi là tuyến phòng thủ cuối cùng giữa nhân loại và—"

"Thế giới có thể kết thúc bất cứ giây nào đấy," Cross nói. "Đúng nghĩa đen luôn đấy! Có hai thực thể bẻ cong thực tại đang chiến đấu ngoài kia. Sigurrós đang cố gắng cứu thế giới. Thứ còn lại đang cố xóa nó khỏi thực tại. Tôi muốn giúp Sigurrós. Đó là lý do duy nhất tôi ở đây. Đó là tất cả những gì thứ thực vật kỳ diệu này làm được. Và cô chắc chắn rằng tôi không thể giúp cô ấy. Đó là tuyến phòng thủ cuối cùng của nhân loại sao?"

Hai chị em trừng mắt nhìn nhau. Một cơn giông bão nổi lên, đột nhiên, trong các góc phòng, được thay thế bởi ánh sáng vàng khuếch tán rạng rỡ, thay thế bởi một dãy rắn cầu vồng, cuối cùng biến mất hoàn toàn.

Vai của Cross chùng xuống. "Em xin lỗi", cô nói. "Em chưa bao giờ là một người em tốt. Từ khi chúng ta còn nhỏ và em luôn giấu búp bê của chị… và cho đến sau này. Em xin lỗi vì đã làm chị lo suốt thời gian qua. Vì không quan tâm đủ đến cảm xúc của chị. Chỉ cần… em xin chị. Hãy giúp em cứu lấy thế giới này."

"Ngay cả khi cô đúng đi nữa," Rita nói với một giọng trầm lắng, "Điều đó không quan trọng. Cô không hiểu được phạm vi hoạt động của Tổ Chức đâu — ngay cả khi thế giới kết thúc ngay bây giờ, họ có thể đưa nó trở lại ba lần — không thể cứ để chuyện này tiếp tục, không thể - "

"Em xin chị," Cross nói. "Hãy nghe em."

“Tôi không thể,” Rita nói.

Tất cả họ đều bị bao quanh bởi tuyết và mưa mưa trong tích tắc, và sau đó chúng biến mất. Một đàn ếch xanh có cánh bay lượn trên đầu.

"Làm ơn," Cross nói. "Chị không cần phải chịu đơn độc nữa. Đi với em. Về nhà nào."

“Có lẽ họ cũng có thể đưa cô trở lại như trước,” Rita nói.

Campbell nhìn thấy quyết định trên khuôn mặt của Rita trong tích tắc trước khi cô bóp cò, và lao vào cô. Cô va chạm với Rita ngay khi súng nổ.

Thế giới hóa thành nước. Lớp nước đặc khiến tất cả chuyển động chậm lại chỉ trong tích tắc. Trong tích tắc đó, Campbell nhìn thấy Cross ngã về phía sau, máu chảy ra ngoài.


Không có thứ gì để giữ cô lại, Sigurrós trở nên lúng túng. Neverwere/Thông Đạo xướng lời trong đầu cô.

Tatêngìngươitêngìtatêngì

Tên tôi là Sigurrós Stefánsdóttir, cô nghĩ. Đó là một cái tên hay. Nhưng có lẽ mình sẽ không giữ được nó lâu hơn nữa.

Cô có cảm giác như mình đang lơ lửng trên miệng một cái giếng, với dòng nước sâu thẳm. Sẽ thật dễ dàng nếu chỉ… buông bỏ, và chìm đắm mãi mãi, vào vực thẳm hạnh phúc…

Cô không buông tay, nhưng vẫn chìm.

Cô cảm thấy mình trở nên nửa thật. Nửa thật, và chìm vào giấc ngủ.

Còn một phút nữa là đến tận thế.

không bao giờ… không bao giờ… không bao giờ… không bao giờ…


Cross nằm yên trên mặt đất. Rita ho ra một thứ nước lạ lẫm, và đứng dậy. Campbell rất bất ngờ khi thấy mình đã cố gắng giữ được khẩu súng.

Trong một khoảnh khắc, Campbell và Rita chỉ đứng đó, không biết phải làm gì.

Sau đó, mắt Rita mở to, và cơ thể cô mềm nhũn. Cô ngã quỵ xuống sàn, khẩu súng rơi khỏi những ngón tay vô hồn.

Campbell nhìn qua Cross. Cô ấy đang ôm lấy hông mình bằng một bàn tay đẫm máu. Tay kia cầm một mảnh kim loại lởm chởm nhắm vào Rita.

Một… cây đũa phép?

Sau một lúc, Cross thả mảnh kim loại xuống, nhặt cái cây lạ lên và quyết tâm bắt đầu lại các cử chỉ.

Đột nhiên, một mạng lưới ánh sáng bùng phát từ phần cuối chậu của cây và tự cắm rễ xuống sàn. Những bông hoa màu hồng đỏ ở cuối chậu ngập tràn ánh sáng.


Neverwere nới lỏng kiểm soát của nó lên tâm trí của Alison, cảm nhận rằng Sigurrós đang trở thành một mục tiêu dễ dàng hơn một cách đáng kinh ngạc. Và chắc chắn là hấp dẫn hơn.

Alison buộc mình phải hành động. Cô đứng dậy, giữ chặt thân cây hoa trọng điểm chết tiệt bằng tất cả sức lực của mình, và thực hiện hai cử chỉ cuối cùng một cách khó khăn.

Cô nở một nụ cười chiến thắng nho nhỏ khi bông hoa nở trước mắt, thắp sáng cả căn phòng.


Còn ba mươi giây nữa là đến tận thế.

Sigurrós gần như không còn nhìn thấy được bề mặt khi cô thấy hai luồng sáng đột ngột phát ra trong mắt mình.

Họ vẫy gọi cô. Họ kéo tâm trí cô trở lại với họ. Những chiếc neo của cô đã ở đây.

Với sự bùng nổ đột ngột của adrenaline siêu hình, và lực kéo của các trọng điểm, cô buộc mình vượt qua làn nước nặng trịch và quay trở lại tâm trí của chính mình.

Còn mười lăm giây nữa là đến tận thế.

Cô bị vây quanh bởi những xúc tu của Thông Đạo-Neverwere-Thông Đạo, cả trong thế giới vật chất và tâm trí. Thay vì hoảng sợ, tình cảnh này đã giúp cô hiểu ra.

Rằng các nước đi của cô đã sai. Không thể giết một Thông Đạo. Nó từng là một Thông Đạo. Và Neverwere không thể bị giết. Không thể xóa bỏ một thứ gì đó khỏi thực tại khi ngay từ đầu nó đã không tồn tại.

Còn năm giây nữa là đến tận thế.

Cô cảm thấy nỗi thống khổ của sinh vật lên đến cao độ khi nó tiếp xúc với tâm trí cô.

Còn 0 giây nữa là đến tận thế.

Nhưng cô không sợ nữa, vì cô biết câu trả lời. Cô không cần thêm thời gian nữa để ngăn chặn ngày tận thế.

Cô không thể giết sinh vật này. Nhưng cô ấy có thể chữa lành nó.

Cô cảm thấy lõi của Thông Đạo bắt đầu tự sụp đổ — cô cảm thấy ngày tận thế bắt đầu —

Cô nhìn thấy tất cả trong tâm trí của mình, lỗ hổng được xé toạc giữa thực tại, toàn bộ Trái Đất sụp đổ vào cái lỗ giữa Điểm-17. Viễn cảnh đó của cô trôi vào không gian…

Và cô nói, "Không."

Cô chạm tay vào cái hố đang mở ra trên thế giới, vào trái tim của Thông Đạo chịu đau khổ, tan vỡ, và cô kéo nó từ trong ra ngoài. Cô đã kéo Neverwere ra khỏi nó, và biến nó thành…

Thành bản chất. Lôi nó vào thực tại.

Trong Điểm-17, trời đất rung chuyển trong gần một phút.

Và rồi cả ba người họ, Sigurrós, Neverwere, và Thông Đạo bị hỏng, biến mất, chỉ còn lại cát bụi và sự yên tĩnh.


Campbell đứng lên khỏi mặt đất khi cô chắc chắn rằng trận động đất đã xảy ra. Cô liếc qua Cross với vẻ bối rối.

“Tôi không sao cả,” Cross nói. "Chỉ là vết thương hở, như người ta nói trong phim. Giờ sẽ bịt kín nó lại. Sẽ để lại một vết sẹo khó chịu đây." Cô bật cười, nửa chừng nhăn mặt. "Tôi có thể hiểu tại sao phải là cô."

"Hả?"

"Rita đã có thể bắn bất kỳ người nào của tôi nếu lọt tầm ngắm. Bất kỳ người nào của Tổ Chức cũng sẽ bắn tôi trước khi chị ấy kịp làm vậy."

"Vẫn không hiểu ý cô lắm," Campbell nói.

“Các tiên tri đã nói rằng tôi phải tiếp cận ." Cross nói. “Đó là lý do tại sao tôi đã rất cố gắng để thuyết phục cô. Là lý do tại sao tôi lại đến gặp cô trong hôm nay. Không chỉ là thiện ý. Cô nhìn xuống phía mình. "Viên đạn này đáng lẽ đã nằm trong đầu tôi nếu cô không đến. Cảm ơn cô."

"Các tiên tri nói rằng phải tiếp cận tôi à?" Campbell nói. "Tôi tưởng rằng Định Mệnh không phải là thật. Không có thần thánh, không có kế hoạch gì, phải không?"

"Đúng." Cross cười khúc khích. "Chẳng có nghĩa lý gì cả. Chỉ là những dự đoán toán học và kiến thức về những tương lai có thể xảy ra. Chỉ là… đánh liều thôi. Hóa ra mọi chuyện lại ổn, đúng không nào?"

Cross đứng dậy và chậm rãi đi về phía Rita. Cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của chị mình một lúc lâu, vào đôi mắt mở to không nhúc nhích của cô.

"Bùa tê liệt," Cross nói. "Sẽ hết tác dụng trong vài giờ và chị ấy sẽ ổn. Ừm… về mặt thể chất là vậy."

Cô đưa tay xuống và cẩn thận vuốt hai mí mắt của chị mình xuống.

Campbell nói, "Họ sẽ thiết lập an ninh khá nhanh khi các thực thể bẻ cong thực tại không còn ở đây nữa. Cô phải rời khỏi đây ngay."

"Còn cô thì sao?" Cross hỏi.

"Hả?"

Cross đặt một vật vào tay cô. Campbell nhìn vào nó. Một tấm thẻ nhỏ màu xanh lá cây, với một mũi tên ảnh chiếu ba chiều đang nhảy múa trên bề mặt tấm thẻ.

"Đó là một Thẻ Thư Viện tạm thời," Cross nói. "Cổng phía Đông của Điểm-17 đã bị vi phạm quản thúc. Thứ đó đã làm thủng một lỗ ở đó khi nó thoát ra. Có một Thông Đạo trong khu rừng bên ngoài."

"Tôi là thành viên của Tổ Chức," Campbell nói. "Thư Viện sẽ không cho phép chúng tôi sử dụng các Thông Đạo để vào đó." Các thành viên của Tổ Chức có thể thử tiến vào Thư Viện, nhưng Thư Viện chỉ đưa họ đến những nơi rất khó chịu. Ngay cả khi tôi có thể sử dụng Thông Đạo, nhân viên an ninh sẽ đuổi theo tôi…"

"Đó là một Thông Đạo đặc biệt," Cross nói. "L.S. đã ủy thác nó từ Thư Viện, như một phần thưởng vậy. Các thành viên của Tổ Chức không thể đặt chân vào đó. Ngoại trừ cô. Vì cô có tấm Thẻ này."

"Nhưng còn cô—"

“Tôi có những lối ra riêng cho mình.” Cross nói. "Tôi chỉ có thể đưa chúng một mình. Vì vậy, cô cũng phải đi một mình. Mũi tên trên Thẻ sẽ hướng dẫn cô. Cô sẽ thấy một khoảng uốn cong giữa hai cái cây với một chút sơn màu xanh trên đó. Thông Đạo sẽ tự động mở ra cho cô."

Campbell cảm thấy khó xử.

“Nghe này,” Cross nói. "Đây có lẽ sẽ là cơ hội duy nhất của cô. Nếu cô sẵn sàng thực hiện bước nhảy của niềm tin… thì bây giờ là lúc thích hợp đấy."

Cross giữ ánh nhìn của Campbell trong một giây dài, sau đó — ngạc nhiên thay, không nói thêm lời nào nữa — quay lại và bước khập khiễng sang cánh cửa đối diện.

Campbell đứng lặng thêm một lúc nữa.

Sau đó, cô đưa ra quyết định của mình và đi đến Cổng phía Đông.


Alison đi theo con đường xuyên cảnh ra khỏi tòa nhà văn phòng nhân sự của Điểm-17. Cô mất thêm khoảng hai mươi phút — hai mươi phút nguy hiểm, trong khi Điểm-17 ngày càng tiến gần việc niêm phong vô số vụ vi phạm an ninh.

Nhưng cô nghĩ nó rất xứng đáng với nỗ lực đã bỏ ra, khi cuối cùng cô đã tìm đúng văn phòng. Văn phòng với bảng tên đơn giản, "Tiến sĩ Gears".

Cô đã mong đợi văn phòng sẽ không có ai. Nhưng lại không.

Alison và Gear nhìn nhau một hồi lâu, trước khi một trong hai lên tiếng.

"Alison Chao," Gears nói. Giọng ông không lộ ra chút cảm xúc gì.

"Vâng," Alison đáp.

Cả hai đều không nói gì trong một lúc lâu.

"Văn phòng tạm thời, phải không?" Alison hỏi.

"Đúng vậy," Gears nói. "Tôi được chỉ định ở đây với dự định xử lý vi phạm an ninh. Tôi đoán là vi phạm an ninh của cô."

“Tôi đang trên đường rời khỏi đây,” Alison nói. "Trừ khi ông có một phương pháp có thể giam giữ tôi."

"Tôi không có," Gears thừa nhận.

Alison chìa ra một bông hoa đen có cuống dài để trao tặng ông.

“Đó là hoa hồi,” Alison nói. "Không tồn tại trong vũ trụ này đâu. Thứ này sẽ cung cấp cho ông một số dữ liệu tốt. Ông nên nhận nó."

Sau một lúc, Gears đã nhận nó.

“Đừng để mất nó,” Alison nói. "Nó cực kỳ đắt đấy."

Gears trầm ngâm nhìn bông hoa một lúc trong im lặng.

"Tạm biệt, Tiến sĩ Gears," Alison nói.

"Tạm biệt, Alison Chao," Gears nói.


Campbell lội qua khu rừng phía đông của Điểm-17, theo mũi tên nhỏ trên tấm thẻ. Cô thậm chí còn không biết có rừng ở đây, cho đến tận ngày nay. Cô ấy chỉ từng nhìn thấy bên ngoài cổng trước, được bao quanh bởi bê tông và sắt chỉ trong vài giây trước khi cô hối hả ra vào trong những lần đến và rời đi.

Cô cảm thấy chóng mặt. Điên cuồng. Cô vẫn chỉ bán tin bán ngờ những gì mình đang làm.

Đào tẩu. Mình đang đào tẩu.

Cô không còn khỏe như bình thường. Tay chân cô la hét phản đối, bảo cô đừng chạy nữa. Tại thời điểm này, nỗi sợ hãi đang khiến cô lo lắng hơn bất cứ điều gì khác.

Có lẽ vẫn chưa quá muộn, cô nghĩ. Nhưng không. Cô vừa nhìn thấy Xà Thủ giải cứu thế giới. Làm sao cô có thể quay lại Tổ Chức bây giờ?

Một tấm bản đồ nhỏ cho cô thấy rằng lối vào Thông Đạo đang ở phía trước. Nhưng nó không chỉ cho cô thấy con dốc đột ngột trước nó.

Campbell ngã nhào.

Cô kịp dừng lại nửa đoạn dốc. Cô nhặt tấm Thẻ Thư Viện bị rơi. Nó đã bị bẻ cong.

Cô bẻ thẳng nó lại. Có một nếp nhăn hiện trên nó. Thật đáng lo ngại.

Campbell tiến xuống nửa đoạn dốc, lần này cẩn trọng hơn, dính đầy bùn và cành cây. Cô nghĩ mình bây giờ trông như một tên tội phạm bỏ trốn hơn. Như trong phim Kẻ Đào Tẩu vậy1.

Cô đến chân dốc và tìm thấy những cái cây có lớp sơn màu xanh lam. Cô đứng trước mặt chúng đầy mong đợi, cảm thấy có chút ngốc nghếch.

Không có chuyện gì xảy ra.

Cô đến gần cái cây hơn. Cảm thấy càng ngớ ngẩn hơn, cô đặt một tay lên vết sơn đang mờ dần. Rồi đến cả hai tay. Rồi đợi thêm một lúc nữa.

Nhưng vẫn không có gì xảy ra.

Cô rút Thẻ Thư Viện ra khỏi túi, vẫy lên, vẫy xuống, vẫy xung quanh mình, cảm thấy ngớ ngẩn hơn từng phút trôi qua.

Cô kiểm tra tấm thẻ. Mũi tên nhỏ đã biến mất, nhưng không có gì đáng ngạc nhiên. Các nếp nhăn vẫn không đổi. Cô lật tấm thẻ sang mặt kia.

Ồ.

Các chữ cái nhỏ dưới dạng ảnh ba chiều xuất hiện trên mặt sau của thẻ, được in nhỏ gọn gàng. Thẻ của bạn bị hỏng và không thể đọc được. Vui lòng quay lại Thư Viện để thay thế. Cảm ơn bạn đã viếng thăm.

Campbell bật cười.

Rồi cô ấy lại cười. Và tiếp tục cười. Cô quay người lại và khuỵu gối xuống đất, quay lưng về phía hàng cây phun sơn, vẫn tiếp tục cười.

"Trời ạ," cô nói lớn. "Sau tất cả mọi chuyện. Lại… Chẳng có gì."

"Tiếc thật chứ," một giọng nói vang lên giữa những thân cây.

Một người đàn ông bước ra từ bóng tối. John Peters. Trưởng khu ĐĐNCĐ Tau-9 tại Điểm-17.

"Tôi thực sự hy vọng rằng cô sẽ thành công", Peters nói. "Vì lợi ích của cô thôi."

Campbell chỉ nhìn anh.

"Sao?" Peters hỏi. "Không có gì để bào chữa cà?"

"Anh biết tôi sẽ đào tẩu," Campbell nói.

Peters cười khúc khích. "Phải công nhận là cô đã không định che giấu việc đó. Giống như tôi luôn nói với mọi người… đó là về lòng can cảm. Tiếc là nó xuất phát từ cô."

"Anh biết được bao lâu rồi?"

Peters liếc sang một bên trong giây lát. "Bọn tôi biết Cross sẽ nhắm cô làm mục tiêu ngay từ khi cô ta xuất hiện. Bọn tôi biết rằng Rita tội nghiệp sẽ không bao giờ là mục tiêu cả."

"Ồ?"

"Tiếc là bọn tôi không biết tại sao cô ta lại nhắm đến cô. Thậm chí đến giờ vẫn chưa biết. Bọn tôi đã thử rất nhiều cách nhưng không hiệu quả. Cô còn nhớ những bảng câu hỏi đó không. Đáng ra nó sẽ kích hoạt một loại nhận thức độc nào đó, tôi nghĩ vậy. Không hiệu nghiệm mấy. Hoặc không hề hiệu nghiệm. Nhận thức độc thật là nhảm nhí."

Campbell thấy mình ước gì được uống một ly. Dù sao thì nếu cô sắp chết, ít ra cũng có thể chết trong lúc say.

"Vì kiểu gì thì bọn tôi cũng phải ném cô vào vuốt bầy sư tử thôi", Peters nói, "Bọn tôi —ờm — tôi chỉ hy vọng rằng cô sẽ không gục ngã vì tất cả những chuyện tồi tệ đó."

"Để làm gì chứ?" Campbell hỏi. "Theo tôi thấy thì Xà Thủ đã cứu thế giới theo đúng nghĩa đen. Khá là đáng tin đấy."

"Ôi, thôi nào, Campbell," Peters nói. "Thế giới không mong manh đến mức nó cần một số kẻ sùng bái loài rắn để cứu lấy nó vào mỗi thứ Ba đâu. Tôi đảm bảo với cô rằng nếu chúng không ra tay, chúng ta vẫn sẽ ổn thôi. Tổ Chức luôn tìm ra cách. Đó là lý do tại sao chúng ta vẫn ở đây."

"Nguyên tắc nhân học mỏng manh," Campbell nói. "Các điều kiện được quan sát trong vũ trụ phải cho phép người quan sát tồn tại."

Peters bật cười. "Trời ạ, cái ả Cross đó. Cô ta thực sự đã dụ được cô rồi phải không?"

"Tôi đoán vậy," Campbell nói. "Sao chỉ có mình anh ở đây?"

"Từng có cả một bộ phận ĐĐNCĐ đóng quân ở đây, nhưng sau đó vụ vi phạm đã xảy ra. Thấy chưa, thậm chí đáng ra tôi không nên ở đây, nhưng tôi phải suy nghĩ… nếu tôi định đào tẩu, khi nào mình sẽ làm việc đó? Và…"

"Anh biết họ đã để tôi vào Thư Viện."

"Ừ. Chúng tôi đã có một kế hoạch để theo đuôi cô. Ít nhất là có một con bọ định vị trên người cô. Để sắp xếp lối vào ấy mà." Peters nhún vai. "Tất nhiên là bây giờ tất cả đều thành công cốc. Vì tình bạn trước kia, tôi sẽ cho cô một ân huệ là không đưa cô trở lại Điểm. Cô không có bất kỳ kiểu bảo vệ dị thường nào, và tôi thực sự ghét hành hạ bạn cũ của mình." Peters nâng súng lên. Nhắm vào đầu cô. "Có lời trăn trối nào mà cô muốn tôi chuyển lại không?"

"Ừ," Campbell nói. "Ừ, tôi có một lời thú nhận."

Peters nhướng mày. "Và đó là?"

"Tôi nghĩ Tổ Chức có thể xuống thẳng địa ngục," Campbell nói. Cô hất anh ra bằng cả hai ngón giữa. "Không tư thù gì đâu. Chỉ yêu cầu anh chuyển lại lời thôi."

Peters cười khúc khích. "Tôi đoán có những lời trăn trối tệ hơn," anh nói. Và anh bóp cò.

Campbell chờ đợi, xem viên đạn bắn ra.

Lạ thật. Viên đạn dường như đang di chuyển chậm lại. Cả thế giới chuyện động chậm lại.

Đây có phải là cảm giác khi lìa đời chăng? cô băn khoăn. Khá là ngầu, chắc vậy. Sau khi cân nhắc mọi thứ.

Rồi cô nhận thấy ánh sáng le lói sau lưng mình. Ánh sáng của Thông Đạo mở ra.

Cô quay lại. Ngoài ánh sáng của Thông Đạo, cô có thể nhìn thấy… bàn. Sách. Các ngăn xếp và các chồng sách. Sách chất lên tận trời cao.

Thông Đạo đã mở ra để cứu cô.

Và Kendra Campbell nhận ra rằng cô không còn là thành viên của Tổ Chức SCP nữa.

Được rồi, cô tự nghĩ. Chắc là chưa đến lúc chết.

Cô đi qua Thông Đạo, và bước vào Thư Viện. Thông Đạo đóng lại sau lưng cô.

Trở lại khu rừng, viên đạn khoét một đường trong những tán cây quanh co, xuyên qua những thân cây trước khi vùi mình vào đống bùn cách đó một khoảng vô hại.

"Chà," Peters nói với khu rừng vắng người. "Thôi vậy."


Alison đến nơi trú ẩn an toàn của Xà Thủ, muộn hơn ba mươi phút so với kế hoạch.

Cô bước vào trong khi Joanna Cross đang được quấn băng phần ngực bởi Septima với vẻ khó chịu.

“Cô đến muộn,” Cross nói.

"Ai đã bắn cô vậy?" Alison hỏi. "Tiến sĩ Campbell à?"

"Không. Cô ấy thực sự đã cứu mạng tôi." Cross nhăn mặt khi Septima quấn một miếng băng khác hơi quá chặt. "Là chị tôi đã bắn tôi. Rita."

"Chết tiệt," Alison nói. "Tôi xin lỗi. Là tôi đã bảo cô ấy đi giúp cô."

"Tôi nghĩ cô có thể đã làm vậy," Cross nói. "Đừng lo lắng về điều đó. Có lẽ vẫn còn cơ hội. Ý tôi là, cô ấy đã thất bại kết liễu tôi."

"Không định từ bỏ cô ấy, hả?"

"Cũng như cô không từ bỏ cha mình mà." Cross cười nửa miệng.

“Cũng đúng,” Alison nói. "Chuyện gì đã xảy ra với Campbell rồi?"

"Cô ấy đã đến được Thư Viện," Cross nói. "Chúng ta sẽ tới đó một chút, tổ chức cho cô ấy một bữa tiệc chào đón. Khi cơn đau của tôi bớt đi, cô biết đó. Cô đã làm gì với Đứa Trẻ Phù Thủy rồi?"

Alison mỉm cười.


Rita Butler tỉnh dậy trong phòng y tế.

Cơn tê liệt vẫn chưa dứt. Nhưng cô cố gắng ngồi dậy và nhìn ngó xung quanh.

Cả phòng đang tràn ngập hoạt động. Cô đã được đưa xuống cáng ở góc phòng, có lẽ vì các bác sĩ không biết thực sự cô bị gì.

Dù sao thì Tổ Chức không dính líu đến ma thuật. Nhất là ở cấp độ thẩm quyền này.

Cô nghĩ, mình có thể gọi trợ giúp nếu cố thử. Nhưng cô không chắc mục đích của việc đó là gì.

Một người phụ nữ đi ngang qua với khuôn mặt thân thiện cởi mở mà Rita nhận ra là từ Tau-9. Cô ấy đã tranh luận ngắn gọn về việc gọi trợ giúp cho cô. Để bầu bạn thôi. Nhưng… cô ấy không thể nhớ tên. Adele? Lily? Jill? …và dù gì cũng không sao, cô ấy đang tiến đến một chiếc giường khác, nhiệt tình nắm lấy tay một người phụ nữ khác đang nằm chờ đợi.

Rita tự hỏi liệu em gái mình có sống sót không. Cô nhớ lại những khoảnh khắc cuối cùng đó, trước khi đưa ra quyết định cuối cùng là bóp cò—

Không, không có quyết định cuối cùng. Đó luôn là cách chuyện đó sẽ diễn ra. Cô chắc chắn rằng Joanna cũng biết điều đó trong lòng.

Sự thừa nhận là một loại dũng khí, cô tự nhủ. Nó cảm thấy trống rỗng.

Rita Butler nằm đó suốt đêm dài, trên chiếc cáng trong góc phòng, một mình.


Trong một khu hộ sinh không xa Điểm-17, trong thế giới trần tục, một em bé sơ sinh đã hít thở làn không khí đầu tiên. Dấu hiệu của sự sống. Thời điểm mà nói một cách siêu hình, linh hồn nhập vào thể xác.

Đứa bé có mái tóc đen mượt và đôi mắt nâu sáng. Nó có nướu răng đỏ, các ngón tay mềm dẻo, và làn da mềm mại. Nó có sụn và gân, xương, máu và trí óc.

Nó là thật. Nó tồn tại. Nó hạnh phúc.


Phần Kết

“Tôi phải thừa nhận,” Alison Chao nói trong khi khảo sát đám đông bên dưới, “Tôi không mong đợi kết cục đó đấy”.

Bên cạnh cô, Sigurrós Stefánsdóttir đá nhẹ vào chân cô. "Em không thể giết được nó. Em phải biến nó thành một thứ có thật."

"Cô nhận ra việc đó chưa từng được thực hiện, đúng không?" Alison hỏi. "Neverwere không thể thực sự tồn tại. Đó là yếu tố xác định của chúng. Việc đó có thể nói là… phá vỡ quy luật của vũ trụ."

“Vậy có thể vấn đề là các quy luật của vũ trụ,” Sigurrós nói.

Alison cười. "Cô trưởng thành quá rồi đấy, cô biết chứ? Có thể một ngày nào đó, cô sẽ là một vị thần yêu cầu tôi mang lễ vật đến bàn thờ của cô đấy."

Sigurrós cau mày. "Không," cô ấy nói. "Em sẽ không trở thành một vị thần. Em chỉ là… em thôi."

“Có lẽ vậy,” Alison nói. "Không phải thần, cũng không phải quỷ. Một nữ phù thủy. Tôi tán thành điều đó. Cô biết không, điều đó làm tôi nhớ lại một chuyện. Septima đã viết cho cô một bài thơ đấy."

"Vậy hả?" Sigurrós mở miệng thành hình chữ "o" tròn trĩnh. Đôi khi đứa trẻ đó thực sự quá đáng yêu. "Đọc cho em đi!"

“Đứa Trẻ Phù Thủy và những người con đứng trên lãnh thổ Giám Ngục,” Alison bắt đầu.

"Bé Phù Thủy, và đám em trong Ngục

"Đợi chờ lũ Neverwere ruỗng mục;

"Khiến bọn chúng, không phá hủy hiện thực

"Sẽ do cô, lá chủ lực tiềm tàng

"Chính Sigur, khiến mọi thứ muộn màng

"Khiến bọn chúng, lang thang và hóa thật.

"Mang nỗi khổ cô đơn trong phảng phất

"Sự tồn tại sẽ là điều duy nhất

"Xóa sổ Neverwere khỏi thường nhật.

"Của Septima Varan, Nữ Pháp Sư Cấp Cao, và Tín Đồ Trung Thành Vĩnh Cửu của Cô Gái Với Đôi Mắt Ánh Sao.

"Phần cuối vẫn ám chỉ cô. Septima dường như rất khăng khăng về tiêu đề đó."

Sigurrós mỉm cười và vỗ tay. "Tuy nhiên, đó chỉ là một Neverwere."

“Giấy phép nghệ thuật thôi,” Alison nói. "Cô biết không, cô thực sự có thể là một vị thần toàn năng nếu cô muốn."

"Không," Sigurrós đáp.

"Vậy, cô chắc chắn rằng muốn quay lại Tổ Chức sau vụ này à," Alison nói. "Trở lại cơn hôn mê nửa thật của mình?"

"Có," Sigurrós nói. "Em có… vài việc chưa hoàn thành. Em vẫn chưa sẵn sàng để đi. Và em có những người bạn ở đó."

"Bạn bè à."

"Yup."

“Tùy ý cô thôi,” Alison nói. "Hãy cho tôi biết nếu cô thay đổi ý định."

"Được ạ."

“Vậy…” Alison tiếp tục. "Chúng ta đã lập giao kèo rồi, phải không? Cô đã hoàn thành một việc cho tôi, tôi cần hoàn thành một việc gì đó cho cô. Đó là quy tắc của giao kèo ma thuật. Trao đổi đồng giá. Giữ cho vũ trụ cân bằng. Và tôi được biết đến là tôi là một người phụ nữ hoàn thành giao kèo của mình."

Sigurrós cười toe toét. "Đúng vậy."

Alison nhìn xuống từ trên cao lối vào cổng Disneyland. "Cô muốn đi cái nào trước?"

“Em luôn muốn đi Cướp Biển Vùng Caribean,” Sigurrós đáp.

“Cái đó khá vui,” Alison nói. "Nhưng Thám Hiểm Rừng Rậm vui hơn."

"Đó là chuyến tàu với những loài động vật rừng nhiệt đới, phải không?"

"Chuẩn rồi."

"Chỉ khi nào cô để em biến tất cả các loài động vật thành hàng thật trong một phút."

"Không. Tuyệt đối không."

"Chỉ một giây thôi! Hứa đó!"

“Được rồi,” Alison nói. "Nhưng chỉ trong một giây thôi. Đồng ý chứ?"

"Đồng ý," Sigurrós nói.

"Được rồi." Alison đứng dậy. "Vào Disneyland nào."

Và rồi họ tiến vào.


Hết.

Nếu không có ngoại lệ được nêu, nội dung của trang này được xuất bản dưới giấy phép Creative Commons Attribution-ShareAlike 3.0 License