bầu trời đã kết thúc
“Mặt trăng luôn rất đẹp. Thật buồn khi chúng ta không thể đi ngắm sao nữa.” Nàng nói đều đều. "Em nhớ nó. Mặt trời, mặt trăng và các vì sao…”
Nàng thở dài một hơi. Nàng và Cal nằm dài trên giường của họ, nhìn chằm chằm lên trần nhà. Họ đã quen với môi trường xung quanh. Nàng nhắm mắt lại, ước rằng mình không còn nhìn thấy gì nữa. Nàng chưa bao giờ là người yếu bụng, nhưng mỗi lần nghĩ đến hậu quả xảy ra nếu bọn họ dám rời đi, nàng lại cảm thấy bụng mình quặn lại. Nàng ôm Cal chặt hơn, như thể chàng là người cuối cùng còn lại trên cõi đời này, và đó không hẳn là một lời phỏng đoán sai. Nàng thích thú với tiếng tim đập của chàng; đó là lời nhắc nhở cuối cùng rằng chàng là thật, nàng là thật, và thế giới này, thật không may, là thật. Nàng đã dành phần lớn thời gian mỗi ngày để níu lấy tình yêu duy nhất của đời mình.
Chàng cảm nhận được sự run rẩy của cánh tay nàng, và của cả cơ thể nàng. Hiểu nàng muốn nói gì, chàng hồi đáp bằng cách ôm nàng lại gần. Ngực chàng đau nhói khi chàng cố hiểu những gì nàng đã nói trước đó. Chàng bắt đầu suy nghĩ, tìm kiếm trong đầu bất kỳ hồi ức nào về mặt trăng. Từ từ và chậm rãi, tâm trí chàng dừng lại ở ngày 13 tháng 2 năm 2021, một ngày nhiều nhất những buồn vui lẫn lộn.
Ngay cả khi chàng không nói gì, nàng cũng biết, nhẹ vò đầu chàng và đan những ngón tay lùa vào mái tóc chàng. Khi ở gần chàng, nàng luôn cảm thấy xa cách. Gần như thể chàng sẽ lướt qua nàng và biến mất như những người khác. Đôi mắt nàng lướt qua khuôn mặt chàng. Nàng nhớ sự phập phồng của lồng ngực chàng. Nàng vô cùng muốn ôm chàng lại gần hơn.
“Anh cũng nhớ nó,” cuối cùng chàng nói.
Nàng ngồi dậy, từ từ nhắm mắt lại, giữ chúng nhắm lại trong vài giây trước khi mở ra lần nữa. Cal làm theo nàng ngay khi nàng nhắm mắt, mắt chàng mở ra sau đó. Sự bình tĩnh đã quay trở lại với nàng. Họ hoàn toàn không cần lời nói để giao tiếp. Họ cố gắng hết sức để không nói gì cả, dù khao khát được nghe giọng nói của nhau. Họ không thể gây ra sự chú ý hướng vào căn phòng nhỏ, an toàn của họ. Nàng quay mặt đi chỗ khác. Chàng đang bất động, nhưng điều đó không phải là bất thường. Nàng nhẹ nhàng hôn lên làn da mềm mại của chàng.
"Em có… em có nhớ không?" chàng hỏi.
"Nhớ cái gì?"
"Ngày 13 tháng 2."
Katalina gật đầu, nín thở. Nàng thích nghĩ về ngày đó, vì đó là một trong những điều duy nhất giúp nàng giữ được sự tỉnh táo. Bên cạnh đó, họ đã quyết định sẽ không cố gắng đi đến Điểm-19. Họ không muốn xem điều gì sẽ xảy ra nếu họ làm vậy. Mối liên kết duy nhất của họ với thế giới bên ngoài đã im lặng trong nhiều tuần, và vẫn chưa có tin tức gì xác nhận rằng nó cũng đã biến mất. Càng nghĩ về điều đó, nàng càng thắc mắc điều gì sẽ xảy ra nếu Cal ra ngoài.
"Chuyện gì sẽ xảy ra?"
Cal nghiêng đầu trước câu hỏi.
"Nếu anh đi ra ngoài?"
Sự thật mà nói, chàng hoàn toàn không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Rất có thể, chàng sẽ trở thành một trong những thứ đó. Một mớ bầy nhầy thịt, sền sệt, nhớp nháp và bất tử. Chàng biết nó sẽ bị biến đổi, nhưng không chắc nó sẽ ảnh hưởng gì. Một loạt những câu hỏi tràn ngập trong đầu chàng, tất cả đều không có câu trả lời rõ ràng.
"Anh sẽ bị biến dị và có thể trở thành một đống thịt như những người khác."
Mùi hương của chàng luôn mang lại cảm giác thoải mái, ngay cả trong tình huống như thế này. Họ trôi đi trong tâm trí của riêng mình, cả hai đều cố gắng quay trở lại ngày cuối cùng. Đó là điều họ đã làm thường xuyên. Một cái gì đó để xoa dịu nhu cầu của họ để cảm thấy một cái gì đó khác ngoài nỗi buồn.
”Em nhớ… Chúng ta đã rời Điểm-37. Đó là một ngày lạnh giá. Ý em là, đó là tháng Hai. ” Giọng của Katalina cuối cùng cũng trở về nhịp điệu bình thường của nàng ấy. ”Chúng ta đến vùng núi, ngay bên ngoài Điểm-37. Khỉ thật, chuyến đi bộ để lên đó đã tốn rất nhiều thời gian của chúng ta.” Nàng bật cười, vỗ nhẹ vào cánh tay chàng. "Điều gì khiến anh muốn làm điều đó?"
”Chuyến đi bộ chỉ dài hơn vì em quyết định nhảy xuống dòng sông bên dưới ngọn núi. Em thậm chí còn không biết nó sâu bao nhiêu! Ít nhất thì em đã không bị thương.” Chàng thở dài. “Dù thế nào thì, em biết cảnh hoàng hôn rất đáng giá mà. Hơn nữa, anh biết em sẽ rời đi ngày hôm sau, và anh không muốn chúng ta bỏ lỡ ngày lễ tình nhân cùng nhau. anh biết tình yêu dành cho các vì sao của em lớn đến mức nào, và em đã có ý định lên đài thiên văn. Không khó để lên kế hoạch cho một buổi hẹn hò."
”Coi như em là người lắm mồm hơn trong hai chúng ta! Em nghĩ anh chỉ đưa em đi ngắm sao, không phải đến đài quan sát, quan siếc gì hết. Anh đã nắm tay em và bắt đầu một bài phát biểu sến súa ngay khi mặt trời bắt đầu xuống núi.” Chàng đưa tay xuống và đan những ngón tay của mình vào ngón tay nàng. ”Anh đã hạnh phúc một cách ngớ ngẩn suốt cả ngày hôm đó. Nó rất là dễ thương , và khiến trái tim em tan chảy mỗi khi hai ta nhìn nhau . Dù hai ta đã cố gắng giữ cho nó chuyên nghiệp, như thể chúng mình đang làm việc với nhau, chúng mình vẫn là những học sinh lớp 8 nhỏ bé ngây ngô ”. Nàng ấy cười khúc khích trước câu nói cuối cùng đó.
”Mặt trời thật ngoạn mục. Gần như bằng như em , nhưng nó không bao giờ có thể so sánh được. Anh luôn tự hỏi điều gì ở ngoài kia… Tuy nhiên, điều đó không bao giờ quan trọng chừng nào chúng mình còn ở trên Trái đất này. Chúng mình đã hứa rằng 'dù thế nào đi nữa, đôi mình vẫn có nhau.' Đó luôn là một điều bất di bất dịch quan trọng trong cuộc sống của chúng mình, từ những gì chúng mình đã thấy cùng nhau, cách chúng mình giải quyết vấn đề của chính ta , cho đến cách chúng mình đã hứa. Chúng mình cảm thấy như thế nào về nhau. Chúng mình thậm chí còn khắc nó vào nhẫn của mình ”.
“Khắc sâu trong trái tim chúng mình,” nàng nói, cắt ngang phần tái hiện bài phát biểu của chàng.
"Thực lòng anh không thể nghĩ đến thời điểm mà chàng không vui khi được ở gần bên em. Mỗi lần phải xa nhau, anh lại như thiếu vắng một điều gì đó. anh ghét cảm giác đó, nó vẫn luôn cô đơn như vậy. Anh sẽ không ngạc nhiên nếu em cũng cảm thấy như vậy, ” chàng tiếp tục bài phát biểu của mình.
"Ừ … những khoảng thời gian đó luôn là khoảng thời gian tăm tối nhất." Nàng ấy gật đầu. ”Bài phát biểu đó đã khiến em rơi nước mắt. Em biết em phải tiếp tục cắt ngang anh, nhưng chết tiệt, anh rất giỏi trong những điều này. Nếu để anh tiếp tục, chắc em sẽ rơi nước mắt. Sau đó, em hầu như không thể nhìn thấy những ngôi sao bắt đầu lấp ló trong bóng tối. Anh biết chính xác những gì anh đang làm. " Nàng nhếch mép.
”Ồ, chắc chắn rồi, sau tất cả, anh là người lập kế hoạch hẹn hò tốt nhất từ trước đến nay. Oh! em có nhớ khuôn mặt của em trông như thế nào khi chúng ta đi vào đài quan sát? Nó đã từng rất dễ thương. Anh sẽ đánh đổi bất cứ điều gì chỉ để ngắm lại thấy khuôn mặt đó một lần nữa. Thứ đầu tiên em muốn xem là Chòm sao Lạp Hộ . Ai đó có thể nói nó thật xuất sắc. ” Chàng nháy mắt với cách chơi chữ kinh khủng của mình. Điều này khiến cả hai vỡ òa trong tiếng cười.
“Nó tương tự như ngày anh cầu hôn em . Địt mẹ, Nó dễ thương vãi chưởng . Anh biết tình yêu của em về không gian và các vì sao, và anh thật ma lanh . Không nói quá nhưng em sẽ không đồng ý nếu như nó không ở dưới các vì sao, nhưng việc đó chắc chắn đã ghi dấu ấn trong tâm trí em . Anh đã rất lo lắng,như thể em đã không biết việc đó. Giống như mọi sự kiện lớn trong cuộc đời của chúng ta đều được bảo hộ bởi bầu trời lấp lánh phía trên chúng ta”. Katalina thở dài. "em nhớ những ngày đó." Phong thái của nàng hoàn toàn sa sút.
"Anh cũng thế ."
“em không muốn nhớ chuyện gì xảy ra tiếp theo…” Katalina lấp lửng nói, giọng đều đều. "em muốn nhìn thấy các vì sao một lần nữa."
Nàng nhìn chằm chằm vào rèm cửa. Nàng biết đó là đêm, mặc dù không mở chúng. Niềm khao khát thôi thúc nàng. Nàng ấy muốn ngồi trên một cánh đồng. Tất nhiên là không quên ngước nhìn các vì sao. Đó là thứ đầu tiên nàng bị cướp mất vào ngày 14 tháng Hai. Nếu nàng ấy phải chết, nàng ấy muốn được chết cùng với các vì sao. Nàng thở dài một tiếng đầy bực tức. Nàng dừng lại một giây, lắc đầu.
Sàn gỗ kêu cót két dưới những bước chân của Katalina. Cal quan sát khi nàng mở cửa phòng ngủ. Thế giới đã tạo ra một sự im lặng đến chói tai cho chàng ta. Chàng đứng dậy, một thứ gì đó đang kéo chàng tới . Giống như nàng ấy đang kéo một sợi dây. Toàn bộ ngôi nhà đã được che lại . Trời tối, nhưng chàng vẫn có thể nhận ra Katalina ở hành lang, tay nàng đặt trên cửa trước. Nàng ấy vẫn đang thắc mắc liệu đây có phải là điều nàng muốn.
Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt nàng. Tim nàng đập mạnh lên , và nàng chắc rằng chàng có thể nghe thấy điều đó . Nàng ấy cần được ngắm nhìn các vì sao. Trước khi nàng có thể mở cửa, chàng đã nắm lấy cổ tay nàng, xoay nàng đối mặt với chàng. Khuôn mặt nàng ấy nhăn lại trong sự pha trộn giữa giận dữ, trống rỗng và tuyệt vọng.
"Em không muốn sống theo cách này nữa!" nàng hét lên,giật lại cánh tay của mình.
Nàng nhe răng, lông mày nhíu lại và đôi mắt dịu dàng. Lời nói của chàng bị mắc nghẹn trong cổ họng, tạo ra một khối u. Không nói được lời nào, chàng chỉ lắc đầu, vươn tay muốn níu lấy nàng. Nàng nhanh chóng lui ra. Xoay núm kim loại màu bạc, nàng lộ mình ra bên ngoài sự im lặng và tăm tối của ngoài trời. Họ gần như quên mất nó đã từng là như thế nào. Chàng cố gắng đóng cửa, cố gắng giữ nàng bên mình. Nếu chàng biết bất cứ điều gì để khuyên nàng, chàng sẽ nói điều đó.
Cánh cửa đóng sầm lại và sự giận dữ tràn ngập tầm nhìn của nàng. Nàng gồng lên và nắm chặt tay. Chàng cố gắng đẩy mình chen vào giữa nàng và cánh cửa. Nàng xô chàng sang một bên, làm chàng ngã xuống sàn. Mặc dù vậy, chàng vẫn giữ chặt nắm đấm cửa và giữ nó trong tầm tay của mình. Đó là thứ cuối cùng bảo vệ thực trạng nhỏ bé, mỏng mchàng, và điên loạn của họ và chàng sẽ đi chết liền nếu nó bị phá hỏng. Nàng kéo tay chàng ra, từ từ cạy những ngón tay chàng ra khỏi nắm đấm cửa. Chàng nắm lấy nó bằng tay còn lại, ngay khi nàng tiếp tục làm việc đó.
“Chúng ta có thể nhìn thấy các ngôi sao lần cuối… Đôi ta có thể hạnh phúc khi xem chúng một lần nữa.”
"Không." Chàng ấy lắc đầu. “Chúng ta không thể đi…”
Nàng lắc đầu, buông tha cho tay chàng. Chàng đứng dậy, nới lỏng đôi tay đang nắm vào cánh cửa nhưng vẫn nhẹ nhàng giữ lấy. Khuôn mặt nàng ấy cúi xuống và cơ thể nàng ấy thả lỏng vào một sự bình tĩnh ngắn. Chàng ấy trút bỏ sự cảnh giác của mình xuống , quá quen với chu kỳ của nàng. Sau khi bản thân mệt mỏi, nàng ấy sẽ luôn lấy lại sự bình tĩnh vốn có
"Em yêu anh. Đừng quên điều đó nhé, ”nàng nói, gạt tay Cal ra khỏi cửa trước khi chàng kịp phản ứng và mở cửa, lách mình ra khỏi vết nứt nhỏ. Nàng chạy ra sân trước, qua lề đường, và sang đường. Nàng tận hưởng làn gió đang mơn trớn trên mái tóc của mình. Nàng không còn đau đớn, yêu thứ nhựa đường sắc nhọn và vỡ vụn dưới chính đôi chân của mình. Nó đang tự do, giống như nàng bị nhốt mà không có khóa. Đại dương xanh thẫm phía trên lốm đốm những ánh sao rực rỡ như nàng chưa từng được thấy.
Trước khi chàng kịp suy nghĩ, theo bản năng, chàng đẩy mình ra khỏi sàn và chạy lên hiên nhà. Đôi mắt chàng mở to khi chàng đột ngột dừng lại. Tâm trí chàng cuối cùng cũng bắt kịp hành động của mình. Chàng không thể rời mắt khỏi nàng.
Làn da nhợt nhạt của nàng ấy rũ xuống và chảy xệ . Nó xoắn lại và biến thành một chất giống như sáp. Tay và chân nàng tự tan ra và tự chủ , tiếp tục di chuyển . Đôi mắt nàng tan chảy và rồi tan biến. Dù cho nụ cười ấy có nhòe đi, nó vẫn còn in rõ niềm hạnh phúc. Thân thể nàng làm chàng liên tưởng đến một đại dương lấp lánh mà chàng không thể chìm vào. Sắc mặt chàng tái nhợt khi chàng nhìn Katalina quay lưng lại…. . Nó bẹp dúm và tát vào da thịt của nàng. Cơ thể nàng đã không còn là của mình , không còn là người chàng nhớ đến. Đó không phải là nàng ấy nữa. Đó không phải là người chàng từng cùng chàng đắm chìm vào tình yêu. Đó là một thứ ghê tởm và bệnh hoạn.
Nó vươn tới một cánh tay bóng bẩy, đang tan chảy về phía chàng. Chàng ta bị đơ trong một giây trước khi quay lại và lao vào trong. Chàng đóng sầm cửa lại và khóa nó lại. Chàng trượt xuống tấm gỗ sẫm màu, rơi lệ khi nàng đập cửa. Da thịt nó ướt sũng đập vào mái hiên, phản ánh những tiếng ùng ục mà giọng nàng phát ra.
"Đó là một đêm tuyệt vời bên ngoài và các vì sao thật đẹp."
Thứ Mặt trăng tàn nhẫn này
Chàng nghe thấy tiếng nó đến gần cửa. Giọng nàng đập thình thịch, van xin, nhịp đập của trái tim ốm yếu đến kỳ lạ.
“Babe, chúng mình hãy đi xem các vì sao. Đêm nay chúng thật tỏa sáng và đẹp đẽ! ”
Chàng biết mình không thể nhượng bộ. Chàng thực sự ước nàng sẽ để chàng yên. Chàng chống tay trái lên mặt, giọt lệ lưng tròng. Chàng nghịch chiếc nhẫn cưới của mình, cảm nhận sự ấm áp của kim loại để chống lại cái lạnh cóng đang truyền khắp cơ thể. Chàng không dám tháo nó ra khỏi ngón tay.
Mỗi lần chàng cố nghĩ về nàng, chàng đều nhớ lại sự biến đổi của nàng. Tiếng kêu thảm thiết từ bên ngoài chỉ làm chàng nhớ đến nó. Khi chàng cố lờ nó đi thì tiếng đập lại trở nên lớn hơn bao giờ hết.Không công bằng bằng. Không có một thứ gì là công bằng cả. Thứ cuối cùng níu giữ chàng lại với gian thế đã bị xé toạc khỏi chàng. Chàng cố gắng tìm kiếm bất cứ dấu hiệu nào mà chàng có thể làm để giúp nàng
“Làm ơn, bầu trời thật trong lành ! Chúng mình có thể ở bên nhau thêm một lần nữa ”. Nó nghe giống như giọng của nàng ấy, nhưng nó đã bị biến giọng. Nó đã sai. Nó sâu hơn và nghe giống như bị 1 thứ gì đó bịt miệng.
"Em không thể nhìn thấy các vì sao."
"Làm ơn? Ở bên ngoài đẹp quá! ” Giọng nàng ấy ngọt một cách bệnh hoạn.
Tiếng nức nở bao trùm lấy cơ thể chàng khi nàng tiếp tục cầu xin được ngắm những vì sao cùng chàng. Giọng nàng ấy có vẻ tự do. Nghe thật hạnh phúc, thật yêu thương, thật quan tâm. Nó đè nặng lên ngực chàng và chàng cảm thấy như mình đang chết ngạt . Nó ăn mòn chàng và kéo chàng ta ngày càng đi rời khỏi chính mình . Nó cứ lởn vởn trong đầu chàng cho dù chàng cố đẩy nó đi bao xa. Chàng mong mình cố gắng hơn nữa để giữ cho nàng ấy được an toàn. Chàng ta nên làm điều gì đó nhiều hơn nữa.
Chàng nằm đó trong sự im lặng hàng giờ, không dám đáp lại nó. Sự hối hận sâu sắc đã nuốt chửng chàng. Nó tóm lấy chàng, bóp nghẹt chàng và bắt chàng làm con tin. Giọng nói của nàng chỉ có tác dụng kéo chàng vào sâu hơn. Chàng ấy đã chiến đấu với chính bản thân . Tự nhủ đó không phải là nàng ấy. Đó không thể là nàng ấy. Chàng chiến đấu với sự thật mà chàng không bao giờ muốn thừa nhận.
Nó khiến chàng căng thẳng để giữ cho đôi mắt sưng húp của mình không nhắm lại . Chàng đã rất mệt mỏi. Cuối cùng, chàng cũng thoải mái dựa vào cửa. Đó dường như là một nhiệm vụ bất khả thi, nhưng không còn bất cứ việc gì chàng có thể làm . Chàng ấy đã mất tất cả cho kế hoạch. Chàng ấy không thể biện minh cho bất cứ điều gì chàng ấy có thể nghĩ ra. Chàng không giết vợ mình. Nó đã rất sai lầm. Chàng ta thậm chí không biết liệu mình có thể giết nó hay không. Đầu chàng gục xuống. Chàng ấy cầu nguyện cho bất kỳ dấu hiệu nào về những gì có thể làm phải. Chàng ta bị mắc kẹt giữa một tảng đá và tình huống khó xử
Đồ sứ vụn vương vãi khắp sàn nhà. Giày dép bị hất tung mọi chỗ, áo khoác bị vứt tung tóe khắp nơi. Chàng nhàn rỗi nhìn lướt qua sàn nhà; ánh vàng lấp lánh đập vào mắt chàng. Chàng nhìn chằm chằm vào nó, trước khi nhận ra chiếc nhẫn của nàng đã rơi ra trong cuộc tranh giành cửa. Đôi mắt chàng ta mở to và quai hàm của chàng ta sụp xuống. Một làn sóng kinh hoàng chạy qua chàng. Nó như thể nó không có thật, như thể chàng ấy không có thật. Tiếng đập của chàng bị át đi bởi một tiếng chuông chói tai và trái tim đang đập của chàng. Mọi thứ rơi vào im lặng chết chóc, cứu rỗi trái tim của chàng . Ngay cả những thứ bên ngoài cũng không thể cắt qua nó.
Chàng đưa một bàn tay xương xẩu, run rẩy về phía nó. Vẫn còn hơi ấm của thứ kim loại này khi chạm vào. Xoay nó trong các ngón tay của mình, chàng giữ nó một cách mơ hồ vì sợ nó sẽ trượt qua tay chàng. Nó rất mịn, thậm chí cả viên sapphire sao cũng mịn như lụa. Chàng cảm nhận được hình khắc ở bên trong. Một sự bình tĩnh bao trùm lấy chàng và đưa chàng trở lại thực tại khi chàng đọc nó cho chính mình.
“Bởi vì dù thế nào đi nữa, chúng mình vẫn có nhau…” chàng thì thầm.
Chớp mắt, chàng nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn. Đây là một dấu hiệu rõ ràng như bất kỳ dấu hiệu nào khác . Chàng đã có được sự lựa chon riêng mình mặc cho sự khước từ ban đầu. Nó cho chàng ta sự rõ ràng. Chàng không thấy một ý nghĩa nào trong cuộc sống mà không có nàng ấy. Và chàng muốn chết đến mức nào, chàng biết điều đó là không thể. Chàng biết điều đó có nghĩa là nhìn thấy sự kết thúc của vũ trụ mà không có nàng ấy. Chàng thực sự không muốn rời xa nàng. Chàng cần nàng, và nàng cần chàng. Chàng không muốn nghĩ rằng mọi thứ đã kết thúc. Điều này đã không từ bỏ mặc dù. Đó là một yêu cầu bình tĩnh. Đó là cách nó sẽ kết thúc.
Chàng nuốt khan , ôm lấy trái tim đang đập thình thịch và cả cảm giác bất an đang tràn ngập trong chàng. Mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt và cả người chàng run bắn lên. Từ từ, chàng đứng dậy, quay mặt ra cửa. Trái tim lỡ mất 1 nhịp khi chàng bắt gặp khuôn mặt như sáp của nàng qua tấm kính trên cửa. Nàng có thể cảm nhận được chàng, nhìn thấy chàng, hiểu chàng. Chàng nín thở, gần như biết ơn khi được gặp nàng bất chấp bóng tối. Bàn tay như sáp của chàng nắm chặt nắm đấm cửa lạnh lẽo. Với một cú xoay cửa, nó đã mở khóa. Chàng dừng lại một giây. Vẫn tự hỏi liệu quyết tâm của chàng có mạnh mẽ như chàng nghĩ không. Nói xong, chàng mở cánh cửa ra ngoài trời tối.
“Em biết anh muốn nhìn thấy các vì sao,” nàng ấy nói vui vẻ và chìa tay ra.
"Nếu nó có nghĩa là ở bên em, tất nhiên anh đã làm."
Chàng nắm lấy tay nàng, để nàng dẫn chàng ra ngoài ánh trăng dưới bầu trời đêm trong vắt.
Bàn tay giống như bàn tay của nàng ấy, và trong khi đó, nó rất khác. Khi cả hai hòa vào nhau, chàng không cảm thấy đau đớn hay hối hận. Chàng cười ôm nàng, từ từ nhắm mắt lại. Thật tuyệt khi cuối cùng được hòa làm một với Katalina. Trước khi chúng còn nguyên vẹn, chàng ta đã đánh rơi hai chiếc nhẫn. Nó chạm đất với hai tiếng kim loại nhỏ.
Chân tay và cơ thể của họ tan ra và hòa làm một. Đây là những gì họ muốn trở thành. Họ cảm thấy được giữ bởi nhau, họ cảm thấy an toàn, họ cảm thấy tự do. Không có gì có thể làm tổn thương họ. Không gì có thể kéo họ rời xa nhau. Họ có thể nghe thấy suy nghĩ của nhau, và cảm nhận được cảm xúc của đối phương . Cuối cùng họ cũng có thể nhìn thấy những ngôi sao lấp lánh còn lại một lần nữa.
"Bởi vì không có vấn đề gì." Giọng nói của họ hòa vào nhau theo cách mà cả hai đều không nhận ra. Họ tạm dừng trong sự bảo hộ của nhau
Chúng ta hòa hợp
Chúng ta có nhau