Trước Khi Bão Ập Đến


đánh giá: +9+x

Kẻ xâm nhập xuất hiện cùng cô trên một sườn dốc phủ cỏ màu đỏ đung đưa, cao đến thắt lưng. Những cuốn sổ tay thực địa của cô mở ra, những trang giấy bị thổi qua lại, và đám cỏ bị thổi về hướng những vòng tròn đồng tâm. Quyển sổ ngập trong ánh sáng và những hình bóng ẩn hiện liên tục, rồi rơi lên như chú chim vào bầu trời.

“NGƯƠI,”, nó nói. “Ngươi đang làm cái quái gì ở nơi này?”.

“Đang thử nghiệm các lựa chọn nghỉ hưu sớm.” người phụ nữ quanh đám cỏ, chưa ngước nhìn lên nói. Với dáng người mảnh dẻ, nhợt nhạt và yếu ớt. Một vết sẹo chạy dài trên khuôn mặt cô. “Có nhiều lĩnh vực trong nghiên cứu phát sinh loài, trong-”

“Ôi Cthulhu bé nhỏ à. Không đúng đâu.” Kẻ xâm nhập lên tiếng. “Trước hết, cô vẫn còn, như, trẻ hơn Garrison cả trăm tuổi. Cô không được nghỉ hưu trong lúc này. Và dù chuyện gì xảy ra, cô cũng sẽ phải vượt qua nó, sớm thôi. Chúng ta có việc rồi. Cả thế giới của cô-”

“Ngươi biết không…” Người phụ nữ đứng dậy và phủi bụi khỏi chiếc áo choàng thí nghiệm kì lạ. Đám cỏ đỏ dựng lên lại và kẻ xâm nhập cuối cùng cũng thấy những dấu chân có vuốt trong lớp bùn. “Tôi biết là mình đang mơ. Và là một phần trong tiềm thức của tôi, ngươi đang rất khắt khe đấy.”

Cô chậm rãi quay người lại. Rồi cô nhận ra bộ com lê và chiếc mũ quả dưa.

“Ồ,” Sophia Light thốt lên.

“Đúng rồi.” 990 đáp lại.

Sophia nhìn xung quanh. “Nếu tôi biết ông sẽ đến đây thì tôi đã dọn sạch chỗ này rồi,” cô nói. “Tại sao ông lại ở đây?”

“Thì, có thể nói chúng ta có hẹn với một thảm họa nho nhỏ. Đúng không?” Ông đưa tay ra trước. Gần đây tôi đã bị che mắt. Những gì tôi thấy ở tương lai giờ đã không còn. Có gì đó đã thay đổi. Những thứ quan trọng đang chuyển động, Tiến sĩ Light. Có quá nhiều chuyện xảy ra, không kịp trở tay. Cả thế giới của cô sắp bị đảo lộn rồi. Cần xem không?”

Cô chạm vào tay ông và phong cảnh xung quanh thay đổi. Kiến trúc đã lỗi thời một nửa của Tổ chức, điểm cũ, có thể là cánh hỗ trợ. Không phải nơi cô từng làm việc, nhưng lại cảm thấy quen thuộc. Có những tầng ngầm nhưng được ánh sáng mặt trời rọi vào từ những lỗ hổng được khoét phía trên chúng.

“Chỗ này, Tiến sĩ à, là Điểm 14 quý giá của cô.”

“Phải không?” Cô nhìn xung quanh, mím môi. “Liệu Đặc vụ-”

“Thường thì, tôi quan tâm, nhưng bây giờ chuyện này đã vượt xa mấy thứ riêng tư của cô. Và giờ cô sẽ bình tĩnh mà lắng nghe tôi nói đây. Không chỉ là Điểm 14 thôi đâu. Mà sẽ là tất cả. Có gì đó đã thay đổi và tôi không thể nói cho cô biết chuyện sẽ diễn ra thế nào, nhưng Tổ chức quý giá của cô sẽ bị áp đảo một cách tồi tệ, khủng khiếp,”

Âm thanh vang vọng, gần như tĩnh lặng từ các tòa nhà bị cháy rụi, khá là yên bình nếu lắng nghe.

“Làm thế nào để tôi ngăn chuyện đó?”

“Không ai có thể cả.”

Sophia nhìn lên, đọc nét mặt của ông. “Ông vừa nói là ông không lường trước cái thảm họa mơ hồ này. Và tôi chưa nghe Johana hoặc các O5 hoặc bất kì ai được ông ghé thăm cả, nên chắc là ông đã vướng bận chuyện gì đó. Vậy lần này là gì, nói chuyện xã giao à?” Cô ngừng lại chút. “Và làm thế nào ông biết nó không thể bị ngăn chặn?”

Ông trừng mắt nhìn cô. “Nếu việc này có vẻ đột ngột, tôi đã không mong cô hiểu được trong lúc ngủ, nhưng được thôi- đúng vậy, thật sự là, tôi đã không còn nhiều thời gian. Nhưng nghe này. Đây là những gì cô sẽ làm, nếu tôi không có ở đây. Cô sẽ phải kiểm tra thông tin. Bàn bạc với Garrison và Barculo và Vaux, người nào đáng tin với cô ở thời điểm này. Có thể gọi điện cho một người bạn. Sau đó, cô sẽ phải so sánh với diễn biến của những thảm họa quy mô tương tự trước đó, tìm ra nguồn gốc dị thường, rồi, cuối cùng, bắt đầu chuẩn bị cho kết quả xấu nhất cô có thể ngoại suy.”

“Đó là những gì tôi phải làm à?”

“Đúng vậy. Đó là những nước đi khôn ngoan.”

“Và ông nói rằng tôi nên làm gì?”

“Ý của tôi là chuyện này sẽ trở nên tồi tệ hơn, và nếu cô muốn sống để vạch được chiến lược, cô sẽ phải chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất- để bắt đầu. Thu thập các nguồn lực, tập hợp quân đội. Phải dự tính rằng không ai trong Tổ chức này đứng về phía cô.”.

Những gì ông vừa nói khiến cô muốn bật cười. “Đội quân nào chứ?”

“Thấy chưa, cái thái độ đó cần phải được thay đổi.”. Hình dạng của ông bị méo dạng, như một tấm phim tĩnh. Ông xem đồng hồ trên tay mình.

“Ý tôi là,” Sophia nói, và rồi cô bật cười. “Tôi nghĩ là ông cho rằng mình đang giúp đỡ tôi. Nên cũng cảm ơn ông vì đã báo cho tôi về cái viễn cảnh diệt vong đang cận kề và mấy cái liên quan. Nhưng chuyện này mơ hồ đến nực cười. Liệu ông có thể nói, như là, cụ thể chuyện gì sẽ xảy ra? Hay là tôi phải “chuẩn bị” như thế nào?”

Người đàn ông đội mũ quả dưa trong bộ trang phục lỗi thời kiểm tra đồng hồ thêm lần nữa. “Không, tôi không nói được, và nó đã bắt đầu rồi. Chào mừng tới Tận Thế. Đây là Ngày Thứ Nhất.”. Ông lại bị méo hình, và bắt đầu bỏ đi, rồi đứng lại. “À, và cô nói đúng- Tôi có vướng bận vài chuyện, và tôi đang giúp cô. Khi nào cô xong việc… Hãy nhớ lấy điều đó.”

Cô chớp mắt. “Ông nghĩ là bằng cách nào đó tôi sẽ giúp ông-”

Và ông biến mất. Chỉ còn Sophia đơn độc giữa đống hoang tàn của Điểm 14. Cát bụi từ mặt đất rơi xuống, phủ lên bề mặt được phát sáng của một tấm bảng định danh Lớp Vật thể không đọc được, gắn trên phần còn lại của cánh cửa kim loại. Sâu bên dưới đống xà bần, thứ gì đó bắt đầu chuyển động.


Sophia ngồi thẳng lên. Ai đó đang gõ cửa phòng cô liên tục. Cô lờ mờ nhận ra bóng tối xung quanh, mùi thuốc tẩy rửa, cảm giác chật hẹp trong góc bệnh viện trên những tấm chăn. Điện thoại của cô reo liên tục. Tiếng gõ cửa càng lúc càng lớn.

Cô bật người ra khỏi giường ngay lập tức, gần như ngã xuống khi máu dồn lên não cô, rồi bình tĩnh lại mở cửa. “Vâng?”

Elliot Barculo, Giám Đốc An Ninh Khu Vực, hiện đang quản lý Điểm Svalbard, đứng trước cửa. Những đường nét hằn sâu trên khuôn mặt anh. “Chúa ơi, Sophia, cô ngủ quên à?”

“Tôi- có lẽ vậy-” Cô nheo mắt, bối rối, và dụi mắt. Ý nghĩ mà Sophia Light ngủ quên là phi lý– “Có chuyện xảy ra ở Điểm 14 à?”

Anh cau mày lại. “Làm thế quái nào mà cô biết chuyện đó?”

Ồ.

“Không chỉ Điểm 14 thôi đâu. Trời ạ.” Barculo thở dài và quay lưng lại. “Không có thời gian đâu. Johanna đang chờ ở phòng điều tra. Phi cơ đang chờ bên ngoài, nếu bầu trời an toàn. Chúng ta cần lên kế hoạch. Nhanh lên.”

Sophia lấy áo khoác và đóng cửa phòng ngủ. “Bắt đầu kể cho tôi trên chuyến bay.”


Johanna Garrison, ngồi ở cuối bàn họp, trông già hơn Light có thể tưởng tượng. Gabriel Bryant, Giám Đốc Nhân Sự và Tình Báo, đứng đằng sau Johanna với bàn tay đặt lên vai cô. Johanna và Sophia nhìn nhau khi Sophia bước vào, nhưng cả hai không nói gì về việc đúng giờ. Bạn và học trò của Sophia, Charles Vaux, nhìn cô đầy e ngại. Các cảnh báo được truyền qua điện thoại của Sophia- vi phạm quản thúc ở các điểm 14, 16, 19, 23, 40, 41, 42 từ A đến D.

“Chuyện này bắt đầu ở Điểm 10 à?” Sophia hỏi.

“Mọi người cũng chỉ tìm ra đến đó,” Bryant đáp. “Điểm thực ra không chịu thiệt hại gì, nhưng nó bị dịch chuyển đến New Hampshire trước các vụ vi phạm khác.”

“New Hampshire à?”

“Đúng vậy. Nghiên cứu viên tại Điểm- Ts. Yara Mirski- đã báo lại là đã tiếp xúc với thực thể chịu trách nhiệm cho việc này, nói rằng cô ấy đã cố ngăn chặn nó.”

“Thực thể đó là gì?”

“Thành thật thì, chúng ta cũng không rõ.”

Ngoài các cuộc vi phạm quản thúc, các điểm khắp thế giới báo về sự xuất hiện của các dị thể và hiện tượng dị thường. Trên màn hình phòng họp, một bản báo cáo được gửi đến nói rằng SCP-1688 đã xuất hiện trên khu vực quản thúc và đã phát triển kích thước gấp bốn lần so với trước đây, phóng điện xuống một cơ sở gần đó của Tổ Chức và một thị trấn nhỏ. Theo báo cáo, cả thị trấn đã đơn phương hợp tác với nhau, như đang thực hiện một dự án xây dựng quy mô lớn. Trong lúc đó, một đám mây bão hình vành khuyên đã hình thành vài km ở hướng đông, và đang triệu hồi những linh hồn xanh xao từ mặt đất ở những nơi đám mây đi qua. Các báo cáo cho thấy SCP-460 đang di chuyển trên bầu trời với tốc độ không tưởng, với một đội quân linh hồn theo sau.

Tin cập nhật kế tiếp chỉ là một đoạn video: một cơn bão sét lớn đến nỗi sét giáng xuống mặt đất nhiều tới độ trông chúng như một chiếc lược trắng lổm chổm, cùng một đám mây dông lớn cuộn tròn màu vàng nâu đi xuyên xuống. Những cái bóng trắng mờ mờ dưới mặt đất dường như bị ghim chặt lại, hay bị vặn vẹo cho méo mó đi như thủy tinh bị nung chảy.

Mười phút sau, đám mây vàng nâu và lũ hồn ma đã biến mất, và sấm sét vẫn giáng xuống.

“Được rồi.” Sophia đứng lại sau khi đi quanh phòng, và nhìn qua các cảnh báo sắp đến. “Hội Đồng O5 không có chỉ thị gì, nên tôi nghĩ là chúng ta đã bị tấn công. Là Hỗn Kháng? Có thể là Xà Thủ? Nhiều vật thể bị mất thuộc nhóm Có trí khôn. Các dị thể khác có thể là… đánh lạc hướng chăng?”

“Nhưng không phải tất cả chúng. Vì Chúa, Sophia, cái ao vịt ư?” Garrison vẫn nhìn chăm chú vào các màn hình.

“Để thứ gì đó ở cái ao đó là kiểu sai lầm mà tôi sẽ phạm phải nếu tôi cố gắng đưa cho chúng ta với một bộ tài liệu chưa đầy đủ.” Điện thoại của Sophia đổ chuông, mặc dù cô đã tắt nó. Cô nhìn về tên người gọi.

“Light,” Barculo nói bằng giọng vô cảm, “Tôi biết là một vài Điểm trong số này do cô quản lý, và cô phải kiểm soát chúng, nhưng một số nơi trong đó cũng chịu sự quản lý của tôi, và chúng ta cần phải tìm ra vị trí của chúng. Tôi không nghĩ chúng sẽ tập trung ở cùng một nơi, nhưng phải có mối liên kết giữa chúng, vì vậy chúng ta sẽ bắt đầu-”

“Thực ra,” Sophia nói, “Tôi định sẽ bắt đầu lên kế hoạch cho đợt vi phạm thứ hai, có khả năng là tệ hơn lần này. Tôi sẽ bắt tay vào ngay. Và thứ lỗi cho tôi, tôi phải nhận cuộc gọi này.”

Cô rời khỏi phòng họp. Tất cả dưới sảnh, đèn LED trên các máy quay an ninh và máy ghi âm đã tắt. Sau đó, cô nhấc điện thoại lên, để nó nằm giữa bàn tay và tai mình, và hít một hơi trước khi bắt máy.

“Thực sự là cô sao?” cô hỏi.

“Đúng vậy,” Quản Trị Viên của Tổ Chức SCP đáp lại. “Tôi nghĩ là, SCP-027, sắp vi phạm quản thúc.” Các ngón tay gõ vào bàn phím máy tính. “Vì nó ở Điểm của cô, hãy làm bất kì điều gì có thể để ngăn chặn việc này xảy ra.”

“Tất nhiên rồi,” Sophia đáp lại mà không cần suy nghĩ.

Cuộc gọi kết thúc.

Cô bắt đầu quay số.


Nếu không có ngoại lệ được nêu, nội dung của trang này được xuất bản dưới giấy phép Creative Commons Attribution-ShareAlike 3.0 License