@import url(https://fonts.googleapis.com/css2?family=Montserrat:wght@600;700&display=swap); /* Centered Header Sigma-9 * [2021 Wikidot Component] * By Lt Flops (CC BY-SA 3.0) * Forked from: * Penumbra Theme by EstrellaYoshte * Also based on: * Centered Header BHL by Woedenaz **/ /* ---- VARS ---- */ :root{ --titleColor: hsl(0, 0%, 95%); --subtitleColor: hsl(60, 62%, 85%); --lgurl: url(https://scp-wiki.wdfiles.com/local--files/component%3Acentered-header-sigma-9/logo.svg); } /* ---- SITE BANNER ---- */ #header, div#header{ background-image: none; } #header::before{ position: absolute; width: 100%; height: 100%; content: ""; background-image: var(--lgurl); background-position: center top; background-repeat: no-repeat; background-size: auto 9em; opacity: .33; } #header h1, #header h2{ float: none; margin-left: 0; text-align: center; } #header h1 span, #header h2 span{ /* Hide the Existing Text */ display: none; } #header h1 a::before, #header h2::before{ /* Style the New Text */ font-family: "Montserrat", "Arial", sans-serif; text-shadow: none; } #header h1 a::before{ position: relative; bottom: .15em; color: var(--titleColor); font-size: 115%; font-weight: 700; } #header h2::before{ position: relative; top: .1em; color: var(--subtitleColor); font-size: 130%; font-weight: 600; } #header h1 a::before{ /* Set the New Text's Content From Variable */ content: var(--header-title, "SCP FOUNDATION"); } #header h2::before{ content: var(--header-subtitle, "SECURE - CONTAIN - PROTECT"); } /* ---- SEARCH ---- */ #search-top-box{ top: 1em; right: 0; } #search-top-box-form input.button{ margin-right: 0; } #search-top-box-input, #search-top-box-input:hover, #search-top-box-input:focus, #search-top-box-form input[type=submit], #search-top-box-form input[type=submit]:hover, #search-top-box-form input[type=submit]:focus{ border-radius: 0; box-shadow: none; font-size: 100%; } /* ---- TOP BAR ---- */ #top-bar{ right: 0; display: flex; justify-content: center; } #top-bar ul li ul{ border-bottom: 1px solid hsl(0, 0%, 40%); box-shadow: none; } /* ---- LOGIN ---- */ #login-status{ top: 1.1em; right: initial; color: hsl(0, 0%, 87%); } #account-topbutton{ border-color: hsl(0, 0%, 87%); font-size: 100%; } /* ---- PAGE TITLE ---- */ .meta-title, #page-title{ text-align: center; } /* ---- BREADCRUMBS ---- */ .pseudocrumbs, #breadcrumbs{ text-align: center; } /* ---- MOBILE DISPLAY ---- */ @media (max-width: 767px){ #search-top-box{ top: 1.85em; width: unset; } .mobile-top-bar{ position: relative; left: 0; display: flex; justify-content: center; } #login-status{ top: 0; right: 0; } #header .printuser{ font-size: 0; } #header .printuser img.small{ margin: 0; transform: translate(6px, 4px); } #my-account{ display: none; } #account-topbutton{ margin-left: 2px; } }
What this is
A bunch of miscellaneous CSS 'improvements' that I, Croquembouche, use on a bunch of pages because I think it makes them easier to deal with.
The changes this component makes are bunch of really trivial modifications to ease the writing experience and to make documenting components/themes a bit easier (which I do a lot). It doesn't change anything about the page visually for the reader — the changes are for the writer.
I wouldn't expect translations of articles that use this component to also use this component, unless the translator likes it and would want to use it anyway.
This component probably won't conflict with other components or themes, and even if it does, it probably won't matter too much.
Usage
On any wiki:
[[include :scp-wiki:component:croqstyle]]
This component is designed to be used on other components. When using on another component, be sure to add this inside the component's [[iftags]] block, so that users of your component are not forced into also using Croqstyle.
Related components
Other personal styling components (which change just a couple things):
Personal styling themes (which are visual overhauls):
CSS changes
Reasonably-sized footnotes
Stops footnotes from being a million miles wide, so that you can actually read them.
.hovertip { max-width: 400px; }
Monospace edit/code
Makes the edit textbox monospace, and also changes all monospace text to Fira Code, the obviously superior monospace font.
@import url('https://fonts.googleapis.com/css2?family=Fira+Code:wght@400;700&display=swap'); :root { --mono-font: "Fira Code", Cousine, monospace; } #edit-page-textarea, .code pre, .code p, .code, tt, .page-source { font-family: var(--mono-font); } .code pre * { white-space: pre; } .code *, .pre * { font-feature-settings: unset; }
Teletype backgrounds
Adds a light grey background to <tt> elements ({{text}}), so code snippets stand out more.
tt { background-color: var(--swatch-something-bhl-idk-will-fix-later, #f4f4f4); font-size: 85%; padding: 0.2em 0.4em; margin: 0; border-radius: 6px; }
No more bigfaces
Stops big pictures from appearing when you hover over someone's avatar image, because they're stupid and really annoying and you can just click on them if you want to see the big version.
.avatar-hover { display: none !important; }
Breaky breaky
Any text inside a div with class nobreak has line-wrapping happen between every letter.
.nobreak { word-break: break-all; }
Code colours
Add my terminal's code colours as variables. Maybe I'll change this to a more common terminal theme like Monokai or something at some point, but for now it's just my personal theme, which is derived from Tomorrow Night Eighties.
Also, adding the .terminal class to a fake code block as [[div class="code terminal"]] gives it a sort of pseudo-terminal look with a dark background. Doesn't work with [[code]], because Wikidot inserts a bunch of syntax highlighting that you can't change yourself without a bunch of CSS. Use it for non-[[code]] code snippets only.
Quick tool to colourise a 'standard' Wikidot component usage example with the above vars: link
:root { --c-bg: #393939; --c-syntax: #e0e0e0; --c-comment: #999999; --c-error: #f2777a; --c-value: #f99157; --c-symbol: #ffcc66; --c-string: #99cc99; --c-operator: #66cccc; --c-builtin: #70a7df; --c-keyword: #cc99cc; } .terminal, .terminal > .code { color: var(--c-syntax); background: var(--c-bg); border: 0.4rem solid var(--c-comment); border-radius: 1rem; }
Debug mode
Draw lines around anything inside .debug-mode. The colour of the lines is red but defers to CSS variable --debug-colour.
You can also add div.debug-info.over and div.debug-info.under inside an element to annotate the debug boxes — though you'll need to make sure to leave enough vertical space that the annotation doesn't overlap the thing above or below it.
…like this!
.debug-mode, .debug-mode *, .debug-mode *::before, .debug-mode *::after { outline: 1px solid var(--debug-colour, red); position: relative; } .debug-info { position: absolute; left: 50%; transform: translateX(-50%); font-family: 'Fira Code', monospace; font-size: 1rem; white-space: nowrap; } .debug-info.over { top: -2.5rem; } .debug-info.under { bottom: -2.5rem; } .debug-info p { margin: 0; }
□ Điểm 21-VN - Phân Khu Linh Thể Học - ▣ King Pigeon ▣
23:00 - 31/12/2022
Anh đưa đôi mắt thẫn thờ nhìn lên trên chiếc bàn đầy ắp các cuộc luận văn hay dự án kể lể về những chi tiêu hay những đồ án mới từ những nghiên cứu viên trẻ cần anh bắt tay vào đánh giá nhưng anh chỉ ngồi đây, trên chiếc ghế đẩu đã kêu lên cọt kẹt mỗi khi anh ngả tấm lưng ra đằng sau và thở dài đầy não nề.
“Tao ghét làm thứ công việc này, mọi thứ đang dần trở nên tồn đọng và tao chưa bắt tay làm gì cả.” anh nói bằng một tông giọng trầm đều nhuốm một màu mệt mỏi hướng tới người đối diện chiếc bàn đang ung dung táy máy với món đồ trên tay.
“Tao biết, mày đã trở nên quá già và thèm khát lại những chuyến phiêu lưu thời trẻ nhưng bạn tôi ơi, nhìn xem một năm đã qua rồi sao lại ủ dột thế. Bộ Tổ Chức bạc đãi với một phó quản lý như vậy sao?” Một giọng hoàn toàn đối lập với tông giọng của vị nghiên cứu viên đang chết chìm trong đống công văn kia, nó tràn ngập sự hi vọng vào những điều tốt đẹp bằng những âm giọng cao.
“Tổ Chức đang thay đổi Nam à, mọi thứ đang trở nên khác quá xa so với những gì tao từng biết. Ý tao là, tao đã không còn nhận ra đó là nơi mà tao từng làm việc nữa.”
Vị thiếu niên trẻ hay ít ra là trông như thiếu niên trẻ, tên Nam nhướn cặp mắt… lên nhìn với vẻ mặt đầy thích thú như vừa tìm ra được thứ đồ chơi mới.
“Thay đổi á? Ý mày là thay đổi điều gì cơ cả Hưng? Như kiểu mày thay đổi từ nhà mày sang nhà của Ya Ya gì đó á hả?”
Nam vẫn tiếp tục trêu đùa vì anh biết rằng bạn của anh hay nói cách khác là vị nghiên cứu viên độ chừng 20 tuổi nhưng lại mang phong thái 70 kia đang dần tới giới hạn của cơ thể sau một đống những công việc mà hắn ôm đồm khiến việc hắn nhấc được cái thân ra khỏi cái ghế kia cũng là một kì thích chứ nói gì tới việc với khẩu súng ở gần cửa mà nã vào anh.
“Là Yostina và tụi tao vẫn chưa chính thức hẹn hò nên làm ơn ngậm cái mồm mày vào.” Lúc này vị nghiên cứu viên đang gục trên tấm bàn kia mới từ từ ngẩng mặt lên lộ ra đôi mắt cùng với quầng thâm đậm minh chứng cho sự mất ngủ cả tuần này của anh.
Hưng không nhớ là mình đã làm bạn với Nam như thế nào, chỉ biết là hai người gặp nhau ở một hiện tượng vi phạm quản thúc đã tàn phá một cả một ngôi làng, điều kì lạ là thuốc lú không hề có tác dụng với Nam dù cho Tổ Chức đã phải sử dụng cả trăm loại khác nhau, cuối cùng để bảo đảm sự bí mật của mình, Tổ Chức quyết định thu nạp Nam vào làm nghiên cứu viên cấp thấp dưới sự chỉ đạo của Hưng nhưng giờ đây, anh đang cảm thấy hối hận vì việc đồng ý vội khi nghĩ mình sẽ có được chân sai vặt vì nhìn xem, hắn đang chọc tức anh bằng cái giọng éo éo của mình.
“Thôi được rồi, vậy sự thay đổi đó là gì nè.” Nam không giấu được sự tò mò khỏi giọng điệu của mình nhưng trái ngược với sự hứng khởi của Nam thì nghiên cứu viên Hưng lại gục mặt xuống bàn và tiếp tục nói bằng thứ giọng chậm chậm của mình.
“Quá nhiều thành viên mới đã tham gia Tổ Chức và khiến nó ngày càng trở nên tồi tệ hơn, còn những người cũ thì ngày càng ít đi, không mất mạng ở nhiệm vụ thì cũng nghỉ việc vì một lý do quái quỷ nào đó.”
“Điều đó tốt chứ sao? Ý tao là vụ thêm nhiều nghiên cứu viên mới ấy.”
“Nhưng tao không thích, tao dần không cảm nhận được niềm vui khi làm việc ở Tổ Chức nữa, nó trở nên quá ồn ào và những nghiên cứu viên trẻ thì cứ thích làm quá về một vấn đề nào đó lên.” Anh thở dài thêm một lần nữa, anh đã dần không đếm được số lần thở dài của chính trong ngày này nữa rồi.
“Tao đã chứng kiến tất cả Nam à, mọi thứ. Những con người tao từng quen trở nên nóng nảy hay bị kéo vào những rắc rối do nghiên cứu viên mới gây ra, một số người không dần rời bỏ Tổ Chức thì cũng mất mạng vì những sai lầm."
Nói đoạn, anh thở dài não nề rồi lại cúi mặt xuống mặt bàn.
“Ngay cả chính tao cũng đã từng nộp đơn xin nghỉ việc rồi đấy. Tao ước gì bản thân được quay lại thời mới vào khi mà mọi thứ vẫn còn mới ấy chứ không phải là một nơi tràn ngập những sự tiêu cực như nơi này. Tao không biết mọi người có đang thật sự coi trọng tao hay không khi giao cho tao cái chức vụ quái quỷ này?” chút khiển trách lẫn trong những lời nói của anh.
“Thôi nào, mày đã từng vui tới phát điên khi nhận cái ghế phó quản lý này mà, có còn nhớ lúc mà mày khoe với tao rằng sư phụ mày đã đề cử mày lên chức cao hơn không? Mày đã gần như nhảy khỏi lầu hai vì quá vui sướng.”
“Tao nhớ nhưng cũng chính người đó đã gửi tao 300 trang chỉnh sửa về hồ sơ mà tao nộp cho bả khiến tao muốn sập luôn đấy.”
“Nhưng điều đó chẳng phải là sư phụ mày đang kỳ vọng vào mày sao?”
Hưng ngẩng mặt lên nhìn chằm chằm vào Nam hồi lâu như thể đang cố gắng tiêu cho hết đống thông tin này. Anh mở đôi mắt không thể tin được vào người bạn suốt ngày kể cho anh nghe về những đối tượng mà hắn tán tỉnh mà không thể tìm ra được chuyện nào thú vị khác nhưng Nam vẫn chưa dừng lại.
“Hay mày còn nhớ lúc mà mày nộp hồ sơ của lũ ma quỷ dưới nước không? Chính tên giám đốc mà mày hay nói là khó tính đã phải thức đêm ngồi sửa lại cho mày để mà nộp lên Tổ Chức.”
“Tao nhớ.” Hưng nhẹ giọng nhưng đang nhớ lại những kỉ niệm ấy, anh chưa bao giờ hòa hợp với tên giám đốc có sở thích quái lạ và đầy khó tính của điểm 21-VN nhưng anh cũng chưa bao giờ có thể tìm ra được một lỗi sai nào trong cách làm việc với tên đó.
“Mọi thứ rồi sẽ phải đi tiếp Hưng à, những gì mà những người đi trước trao cho mày thì cũng là lúc mày phải hướng dẫn lại cho những người mới. Mày đã từng phạm rất nhiều lỗi mặc dù giờ mày vẫn vậy nhưng cũng đã từng có nhiều người kiên nhẫn giúp đỡ mày mà? Mày chỉ đang bám víu kỉ niệm của quá khứ mà thôi nếu như vậy thì có khác nào mày đang phủ định những hi vọng từ những tiền bối khác không?”
Sau một khoảng thời gian im lặng thì cuối cùng Hưng cũng mở miệng nhưng giọng điệu lúc này đã khác, nó trở nên cao hơn và trong sáng hơn so với giọng điệu lúc đầu.
“Tao nghĩ là mày nói đúng, suy cho cùng tao vẫn chỉ là một đứa trẻ to xác.”
“Và một thằng khốn.”
“Là một con bồ câu nữa.”
“Một con bồ câu chết tiệt.”
“Thôi nào, Nam à tao nghĩ đã đến lúc mày tham gia chính thức vào Tổ Chức rồi đấy, tin tao đi mày có thể tham gia vào làm đội đặc nhiệm hay làm gì đ…”
“Đéo, tao biết mày đang gợi ý cho tao chỗ chết nên là quên việc đó đi.” Nói rồi Nam đứng dậy, cầm áo khoác mà anh mắc ở cửa rồi đi ra khỏi phòng không quên nói vọng vào.
“Đừng có thêm tao vào danh sách dự tiệc của tổ chức, hôm đấy tao bận vận động thân dưới với mấy anh và chị rồi."
“Đồ ăn tạp.” Hưng rủa thầm trong miệng sau khi cánh cửa phòng đóng lại. Hưng uể oải đi ra khỏi chỗ ngồi của mình và không ngừng lẩm bẩm những thứ mà chỉ mình anh
“Chết tiệt, mình đang dần lơ là trong công tác và cảm thấy Tổ Chức thật khốn nạn hay dần mất chất nhưng mình vẫn không thể ngừng yêu cái nơi này.”
Anh nhớ lại những gì mà Nam nói rồi bước tới bên cửa sổ nơi đặt một chiếc điện thoại cổ màu đen với những lớp bụi đã bám thành mảng trên nó.
“Chà, đã đến lúc gặp mặt lại và cám ơn lũ cấp trên chết tiệt rồi." Nói rồi anh nhấn một dãy số kỳ lạ và một âm giọng từ chiếc điện thoại thông báo cho anh về cuộc gọi đã được thực hiện đúng cách anh yêu cầu.
“Bạn đang sử dụng đường dây khẩn cấp chỉ được dùng trong tình trạng đặc biệt tới mọi nhân sự cấp cao ở chi nhánh Việt Nam, xin vui lòng gửi tin nhắn sau tiếng beep.”
“A xin chào lũ chết tiệt, mật danh bồ câu dễ thương siêu cute của mọi người đây…”
Và rồi tiếng chuông điện thoại vang lên…
45 phút trước 0 giờ ngày 22/01/2022
Camera từ trên không hạ xuống, từ từ xuyên qua lòng đất, vào đến cơ sở của Điểm-75-VN. Không ngừng lại, nó cứ tiếp tục tiến lên mãi, lên mãi cho tới khi đến trước cửa một văn phòng ngự trị nơi trung tâm cơ sở.
Nhân vật của chúng ta nhìn vào camera như đã chờ đợi nó từ lâu, rồi quay sang chiếc màn hình máy tính trông rõ là hiện đại của mình, như một người diễn viên vừa nghe khẩu lệnh "action".
“Năm nay bên nhân sự vất vả thật đấy?” - Quản trị Điểm-75-VN vừa cảm thán vừa nhâm nhi ly… trà sữa trên tay.
Màn hình trước mặt hiện ra chi chít những con số, nhưng ánh mắt ông ta chỉ chăm chú vào con số được đánh dấu nổi bật bằng màu đỏ: 14 nhân sự mới tại Phòng ban Dịch thuật. Chả trách được, với một chi nhánh ở châu Á, dịch thuật là một trong những công tác huyết mạch ảnh hưởng đến sự sống còn của Tổ Chức.
“Cơ mà tận 14, bên an ninh lại có thêm nhiều việc để làm rồi đây.” – Tiếng thở dài phảng phất trong từng con chữ.
Ai ở Điểm-75-VN, à không, trên toàn chi nhánh tiếng Việt cũng biết về “danh tiếng” tốt đẹp của Phòng ban Dịch thuật. Thay vì phải thường trực trước mối hiểm hoạ của những quy trình quản thúc hay là đau đầu nghiên cứu những bí ẩn dị thường, họ chỉ ngồi một chỗ và… đánh máy.
Như ông bà ta đã nói: nhàn rỗi sinh nông nỗi, Phòng ban Dịch thuật là một trong những tập thể hay “bày trò” nhất của Điểm-75-VN. Thỉnh thoảng mấy trò nhảm nhí ấy giúp ích gì đó cho quy trình quản thúc, cơ mà phần lớn vẫn là phá hoại. Với từng ấy “chiến tích”, không khó hiểu khi phòng ban này là đầu têu cho các cuộc thi, cuộc bình chọn bên lề của Tổ Chức.
Tất nhiên, Quản trị Điểm đẹp trai đáng kính của chúng ta biết rất rõ những điều ấy, nhưng ông chưa bao giờ ra tay ngăn cản. Ông hiểu rõ những áp lực vô hình mà họ - những người hằng ngày bị bó buộc trong bốn bức tường, trước màn hình máy tính dày đặc những thứ kỳ dị ám ảnh - phải gánh chịu mỗi ngày.
Phòng ban Dịch thuật vừa phát động thêm mấy cái phong trào này, anh dành thời gian check thử giúp bên em nhé.
Jasian Nguyễn từ Phòng ban Dịch thuật
“Cuộc thi Tắt Đèn: Hồ sơ dị thể dark nhất của chi nhánh tiếng Việt sẽ là…?”
“Cuộc thi Cấu Kết: Muốn đi nhanh thì đi một mình, muốn đi xa thì ta đi xe cần sự hợp tác. Dự án cộng tác được đánh giá có hiệu quả cao nhất của chi nhánh tiếng Việt sẽ là…?”
“Tống khứ bọn này sang Điểm khác thôi.” – Ý tưởng đầu tiên loé lên trong đầu Quản trị Điểm.
Tôi sắp trở về Đức một thời gian để tham gia vài dự án nghiên cứu tương đối lớn nên không có thời gian để tiếp nhận sự "chia sẻ" nhân sự từ Điểm của ông, thành thật xin lỗi nha…
Giám đốc Điểm-29-VN
Việc bên tôi san sẻ công tác dịch thuật với bên ông có thể làm ảnh hưởng đến tiến độ quản thúc và nghiên cứu các dị linh thể, ông biết là dạo gần đây SCP dạng này đang tăng lên đột biến mà.
Thành thật mà nói thì do Điểm-75-VN phụ trách làm trung tâm điều phối nên không thể đùn đẩy trách nhiệm này đi chỗ khác được đâu.
Cố gắng tự quản thúc đám nhân sự đó nhé… :VGiám đốc Điểm-21-VN
Tại sao tôi lại nhận được tin nhắn này? Tôi đâu phải Giám đốc Điểm-07-VN.
Ts. Nyagara Piece
“Thôi xong.” - Quản trị Điểm đặt cốc trà sữa sang một bên rồi bắt đầu nghĩ đến viễn cảnh kinh hoàng sẽ diễn ra trong năm sắp tới.
Tất cả những gì ông mong muốn lúc này là ai đó chịu sẻ chia mối nguy cơ vô hình của việc chứa chấp Phòng ban Dịch thuật tại cơ sở của mình. Chỉ có thể trách rằng "danh tiếng tốt đẹp" của phòng ban này đã sớm lan xa khỏi phạm vi của Điểm-75-VN.
"Sẽ không ai chịu tiếp nhận họ thay mình." - Ông thở dài, ngay trước khi tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên.
Hắn ra khỏi căn lều tuyết tạm bợ xập xệ bằng tâm trạng không thể tệ hơn.
“Như mọi ngày” - hắn nghĩ. Kể từ 3 ngày trước thì ấm đun cũng đã chập mạch do đống tuyết tan đổ ngay vào chỗ đầu dây cắm.
Có lẽ giờ đây thứ duy nhất tệ hơn việc hắn phải lấy nước sôi theo phương pháp đun nước nguyên thủy bằng củi chỉ có thể là cái buồng truyền tin cách căn lều xập xệ mà hắn đã “trú tạm” hơn nửa năm nay.
Cớ gì lại đi xây cái buồng truyền tin cách lều của hắn tận 300 mét thế này? Hắn không thể không tự hỏi để rồi chua chát rủa thầm cái thằng chết dẫm nào đã phê duyệt cái ý tưởng mất nết này. Re… Re… Re… Re… Cái máy truyền tin cứ thế lặp đi lặp lại chuỗi âm thanh inh ỏi nhằm thông báo một cuộc gọi điện đàm từ chi nhánh chủ. Hắn nhìn cái điện thoại trong khi cố kìm nén ý định xả toàn bộ cơn ấm ức sáu tháng nay vào lỗ tai của con người xấu số được giao trách nhiệm liên lạc với hắn.
“Bình tĩnh nào Dept… người ta cũng chỉ làm nhiệm vụ thôi mà. Đúng vậy. Họ chỉ đang làm nhiệm vụ của bản thân thôi mà. Những tên mặt heo đáng sỉ vả là lũ lợn đang ngồi trên ghế lãnh đạo cơ mà… đúng vậy, họ chỉ đang làm nhiệm vụ thôi-” Hắn nhấc máy lên giữa dòng suy nghĩ miên man nhắm trấn an con quái thú mang tên cơn buồn chửi nửa năm của kẻ bị đày ải tới cực nam của thế giới. Vừa đặt máy lên tai phải và cố chào bằng tông giọng bình thường nhất của bản thân. Hắn ngay lập tức dập máy sau 10 giây gọi đầu trong cơn nóng giận tột độ và tiếng gào thét bằng toàn lực của hai lá phổi đã co quặp do giá lạnh của mình:
“KHỐN NẠNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNN!!!”
Hắn gục đầu trong nỗi thất vọng tột độ như lúc nhận lời mời tham gia Tổ Chức sau khi trượt Đại Học Harvard do vướng điểm môn xã hội học.
“Mẹ kiếp cái Tổ Chức khỉ gió này chứ. Chắc lần này phải đón tất niên một mình rồi…”
“Vội vàng sao không nói nửa lời;
Người đi khuất dạng đến muôn nơi.
Đôi ba miệng lưỡi, toàn gian dối
Lắt léo bờ môi lắm lọc lừa.”
Trước năm mới, tức là 31 tháng 12 năm 2022. Sáng sớm, tôi vội gọi cho Sếp để xin nghỉ ốm một ngày. Tôi chỉ viết vậy vì, tôi đã cúp máy ngay sau khi nói thế.
Bình thường Sếp của tôi là một người khá khó tính và lạnh lùng, độ tin cậy với cấp dưới cũng không cao lắm, thế nên tôi không dám chần chừ thêm mà cúp máy luôn. Sở dĩ tôi muốn nghỉ hôm này để có thể thăm một người bạn. Hôm nay là hạn cuối cùng, vốn tôi cũng bận do phải tham gia vào 2 Dự Án lớn và các cuộc họp đột xuất từ Phòng Ban Dịch Thuật lẫn Bộ Pháp Thuật, hôm cuối năm cũng thế khiến tôi buộc phải xin nghỉ phép.
Rời khỏi trụ sở làm việc, tôi đánh xe tới một vùng thôn quê. Đây là nơi ở của người bạn ấy, chỉ có cậu ta và tôi biết. Lúc 2h chiều, tôi dừng xe trước một căn nhà cấp 4 nhỏ, được xây khá đẹp với rất nhiều chậu cây cảnh. Trước cổng, cậu ta đã đứng sẵn ở đó. Một gã trai cao ráo, đầu tóc rối bù xù chỉ độc một bộ áo ngủ đang ngước nhìn lên xa xăm, nghe tiếng còi xe của tôi, cậu ta quay lại và mỉm cười. Tôi hỏi:
"Cậu chờ tôi à? Tưởng giờ này còn đang ngủ chứ?"
“Tôi đoán cậu sẽ đến vào giờ này, tôi đợi đây có 5 phút thôi!” - Cậu ta ghé sát người tôi và thì thầm vào tai, khiến tôi nhăn mặt và đẩy mạnh ra.
Cậu ta mở cổng và kêu tôi vào trong. Bên trong ngôi nhà, có rất nhiều chậu cây hoa cảnh, làm tôi nhớ đến mẹ mình. Bà vốn là một người yêu cây cảnh và sẽ rất tức giận nếu tôi làm hỏng dù chỉ rất nhỏ, có lẽ tôi sẽ xin cậu ta vài chậu làm quà tặng mẹ cho năm mới.
"Nếu cậu muốn, tớ có thể cho cậu cả đống."
"Từ bao giờ mà cậu đã ở sau lưng tôi vậy, và làm ơn đừng dựa cằm vào vai tôi. Tránh xa một chút đi, mà sao lại xưng cậu tớ rồi."
"Được rồi, được rồi ngồi đi. Rốt cuộc là cậu đến tìm tôi có chuyện gì vậy?"
Tôi ngồi xuống bàn, rót một cốc nước vừa nhấm nháp vừa nói.
"Đã 4 tháng kể từ khi cậu bị giáng cấp thành “Không hoạt động”, hiệu suất làm việc của cậu bị giảm còn 10%, số lần xuất hiện trong các cuộc họp thường niên của Ban Dịch Thuật gần như là 0, đóng băng 5 dự án hợp tác trong đó 3 cái của Quân và 2 cái với tớ. Và bây giờ một mình tớ phải chống 2 dự án kia với cậu, tiến độ rất chậm chạp nếu không có sức của cậu, mà ngày mai là ngày nghỉ quý giá của tớ."
"Cậu có thể xóa tên tớ và nhường lại cho ai đó cũng được mà, có kha khá người tớ biết là muốn tham dự cùng và đủ khả năng để giúp cậu. Của Quân thì cả hai đều bận nên coi như không tính đi."
Thằng đó vẫn cười cợt và tỏ ra vô tội một cách ngoan cố. Nếu là thường ngày tôi sẽ bỏ lơ và không đề cập đến việc đó, nhưng hôm nay thì không được. Bởi mục đích tôi tìm đến cậu ta chính là việc này.
"Còn nữa, cậu vẫn chưa biết T██ vừa hoàn thành nhiệm vụ và sắp quay về Việt Nam công tác một thời gian đúng không? Chị ấy chắc đã nghe qua chuyện của cậu rồi, tội của cậu vốn có thể bị phân vào tội “Phản bội” lẫn “Chống đối nhiệm vụ”, nhẹ thì tử hình mà nặng thì xuống làm nhân sự cấp D. Cậu không thấy xấu hổ với công sức dạy dỗ của chị ấy sao? Đừng quên ngày ấy, nếu không có chị ấy thì cậu đã chết rục trong phòng thí nghiệm của Lũ Chuột rồi."
Nói đến đây, cậu ta tỏ vẻ trầm ngâm và không đáp lại. Một hồi lâu cậu ta bèn nói:
"Nói thật với cậu, tôi thực sự mất đi cảm hứng và mục đích làm việc ở Tổ Chức, không phải tôi ghét ai ở đó đâu, chỉ là tôi cảm thấy có chút lạc lõng, tôi nhớ Huỳnh, Bá, Hoàng và những người ở Sigma-01, thi thoảng tôi vẫn mơ thấy họ. Không một ai nói cho tôi biết về số phận của họ, họ che giấu tôi và bảo là thông tin tuyệt mật. Tuyệt mật con cặc, họ đã chết, tôi biết chứ! Sự kiện ngày đó quá tàn nhẫn, The Mother đã suýt tiêu diệt chúng ta, nếu không phải Huỳnh…"
Nói đến đây, cậu ta ngừng lại và nhìn tôi. Tôi ra hiệu cho cậu ta nói tiếp.
"Tôi đã cứu mạng cậu, mạng của cậu thuộc về tôi, cậu là của tôi. Tất nhiên tôi không có ý xấu gì với cậu, nhưng cậu là người duy nhất khiến tôi có chút động lực để tiếp tục làm việc ở Tổ Chức, những năm tháng không có cậu khiến tôi cảm thấy mình bị bỏ rơi và trống trải."
"Tôi đã không thoát khỏi được cái bóng của đồng đội cũ, và từ đó tôi dần trở nên cô lập mình với mọi người. Và điều đó khiến tôi cảm thấy nghẹt thở khi ở chỗ làm việc, sau cùng tôi đã bỏ tất cả và rời đi. Tôi biết tôi là kẻ hèn nhát và vô trách nhiệm. Nhưng tôi không hối hận về việc đó đâu."
"Nhưng còn mọi người ở Quán Thơ của cậu nữa, họ cũng muốn cậu quay về đấy?"
"Tôi đã có theo dõi một thời gian dài, mọi người đều có công việc riêng và bị nhiệm vụ chia đàn xẻ đám nên rất ít khi ghé lại, thường quán chỉ có mỗi T██ là gắn bó mật thiết với quán và kiệm nhiệm vụ dọn dẹp. Tôi có hay lén lút đột nhập vào đó, tất nhiên là chỉ có con bé biết."
"Năm 2023, tôi muốn cậu quay trở lại. Chị T██ sắp đến đây và cậu buộc phải quay lại nếu không muốn chọc điên chị ta, tôi muốn hoàn thành dự án “Voice Cancer” trước tiên với cậu. Chúng ta đã bỏ nó quá lâu rồi, tôi nghĩ sẽ có vài người không hài lòng với việc đó, nếu để thượng tầng biết rất mệt đấy. Cuối cùng, cậu nhớ thằng Pigeon chứ. Nó đang lùng sục cậu, tôi không rõ lý do là gì, nhưng chuyện cậu bỏ việc đã truyền đến tai các Phòng Ban khác và sắp tới là cả Thượng Tầng, tôi không chắc cậu sẽ gặp rắc rối gì nếu cấp trên để ý đâu. Hãy nghĩ cho người nhà của cậu."
Tôi buông lời cuối cùng, cũng là lời cảnh cáo trước khi rời đi. Cậu ta vẫn điềm nhiên tiễn tôi ra tận cửa, còn mang thêm 2 chậu hoa thược dược ném vào cốp xe tôi. "Mang về cho mẹ đi" - rồi đóng cốp lại như thể là xe của mình.
"Chúc cậu một năm mới tốt lành, tôi rất mong được đồng hành tiếp tục với cậu, cộng sự à!" - Cậu ta ôm chầm lấy tôi rồi đi vào nhà, tôi cũng nhanh chóng đi về.
Cuối cùng, bạn tôi cũng về. Nghĩ lại những lời mà cậu ta nói, tôi mới dám chắc cậu ta đến đây vì chuyện này. Cũng không phải là vô lý, nhưng tôi cũng cần thời gian để suy nghĩ và vạch ra những tính toán cho bản thân. Rằng tôi phải đảm bảo bản thân và gia đình của mình vẫn an toàn, cũng như tôi cần giành lại quyền lực và cái ghế phó giám đốc nếu muốn trở lại Tổ Chức, có như vậy tôi mới có thể làm việc trong yên ổn được. Đang ngồi suy nghĩ, điện thoại tôi rung lên, từ một con số lạ với đầu dãy là 555████████. Tôi nhấc máy,
"Alo?"
"Là mày sao…"
Lại một buổi chiều chán nản, trong cái hộp chán nản, bao quanh bởi những thứ chán nản. Hòn đá trong hộp khóa than thở. Bên cạnh nó là một người đàn ông lớn tuổi đang ngả lưng vào ghế, chìm vào giấc ngủ được vài phút. Một người khác ngồi dối diện đang nghe bài Here comes the sun của nhóm The Beatles từ cặp tai nghe không được kết nối với nguồn điện, suy nghĩ nước đi kế tiếp cho ván cờ vua giữa họ. Nhưng các quân cờ này trông khá sống động, như những hình nhân trong Dungeons & Dragons. Ông cầm quân cờ mang dáng một thanh niên rụt rè khoác áo lên.
Một tiếng rung từ trong túi quần Ts. Piece thu hút sự chú ý của ông khỏi quân cờ.
Đến: Nyagara Piece (pcs.nv70|eceipn#pcs.nv70|eceipn)
Từ: Đức Anh Bùi (pcs.nv92|iubd#pcs.nv92|iubd)
Chủ đề: Thăm hỏi sức khỏe
Xin chào Ts. Piece,
Xin lỗi nếu việc này vô nghĩa với ngài ở hiện tại, nhưng em muốn thăm hỏi về sức khỏe của ngài sau sự cố ấy. Mặc dù em không nghi ngờ gì về y học của Tổ Chức, em vẫn lo lắng về sức khỏe của ngài. Với lại, em thấy hơi tiếc nuối vì chưa có dịp nói lời tạm biệt ngài, ngay khi vừa hồi phục thì em đã được chuyển công tác đến Điểm-29-VN.
Em chân thành cảm ơn vì những lời chỉ dẫn quý báu của ngài trong khoảng thời gian ngắn ngủi làm việc cùng ngài tại tiền đồn. Em nghe nhiều người tại đó than phiền về sự vô cảm của ngài trong mọi thứ, nhưng em biết rõ là ngài chỉ nghiêm khắc để làm gương cho cấp dưới. Nhưng trên hết, em cảm ơn ngài vì đã tin tưởng ở em trong sự cố ấy, cho em một cơ hội để chứng tỏ mình không hề kém cỏi, thay vì đợi viện trợ đến. Em vẫn không tin được bản thân lại liều lĩnh đến vậy.
Thôi thì, em không muốn làm phí thời gian của ngài thêm nữa, nên em chúc ngài có một năm mới đầy thành công và thật nhiều may mắn, ngay cả khi ngài phủ nhận sự tồn tại của may rủi.
Chân thành,
Bùi Anh Đức
Mặt Piece nhăn lại một chút, rồi để ra một tiếng thở dài. Ông còn chẳng nhận ra tất niên đang cận kề nếu không đọc email ấy. Ông tắt điện thoại và nhìn vào màn hình, quan sát vẻ mặt bơ phờ như mọi năm của mình, nhưng lần này có một vết sẹo từ thứ đã nắm lấy mặt ông và ném ông vào tường đêm ấy. Một bên khóe môi ông nhếch nhẹ lên.
“Thật là.” Piece tháo tai nghe, cất điện thoại vào túi và quay trở lại ván cờ dang dở.
♫ Have you seen what they said on the news today? ♫
♫ Have you heard what they said about us all? ♫
♫ Do you know– ♫
Người cộng sự ngủ gục phía đối diện, Ts. Sirask, giật mình ngả người ra trước và đập mặt vào bàn cờ, khiến các quân cờ ngả xuống. “H-Hả, tới giờ về chưa?”
Piece rên rỉ rút điện thoại ra và bấm nút nhận cuộc gọi. “Cậu lại muốn gì đây?”
Nắng vàng tinh nghịch đã trèo lên ngọn cây phía xa, chiếu rọi qua tán lá mà chảy lốm đốm qua những vòm kính trên sảnh căng tin của Điểm-12-VN. Đồng hồ đã điểm mười hai giờ trưa, tiếng chuông đồng hồ lớn tại sảnh ngân lên vang cả một vùng, vài chú chim đang ríu rít gần đó hoà cùng với tiếng chuông cùng những giọt ánh nắng rơi lên má Ts. An làm cô giật mình tỉnh dậy.
“Uể!? Đã sáng rồi à…muốn ngủ tiếp cơơơơơ…” – Cô uể oải hất mái tóc đang xõa trên bàn ra.
Cô ngước mắt lên, cả một nền trời xanh ngập trong những chiếc lá cây được điểm bởi vài đốm màu nắng đậu trên vòm kính. Có một cảm giác gì đó, mới mẻ, nhè nhẹ, từ bao lâu nay cô đã bỏ lỡ những thứ này sao? Hóa ra bấy lâu nay cô đã quên đi những điều tưởng như là tầm thường nhất, đến nỗi quên cả sắc của lá cây và màu nắng.
“Chết cha! mình muộn làm rồi!” – Cô choàng dậy làm rơi cả cốc cà phê đã nguội lạnh từ đêm qua.
Choang!!!
“Ui da, cái áo của mình…” – Cô vừa lấy khăn giấy quệt vội vết cà phê đang loang trên chiếc áo sơ mi trắng vừa xách chiếc cặp của mình mà chạy vội về phía máy điểm danh ở sảnh chính.
Một mạch từ phía căng tin, cô phóng mà không màng trời đất, quên mất rằng hôm nay là ngày hai mươi mốt tháng một.
Tít, chào buổi sáng Ts. An, chúc nghỉ lễ vui vẻ.
“Nghỉ lễ á? Hôm qua là thứ mấy nhỉ, thứ sáu à, hay là thứ bảy mà đã nghỉ lễ rồi. Mà nghỉ lễ gì đấy??!”
Mở điện thoại lên cô sững người, không tin vào mắt mình.
“Hôm nay đã ba mươi tết rồi á?!?”
“… máy bay lăn lúc bảy giờ…” - Cô rủn rẩy thì thào.
Bịch! Uỵch!
Chiếc cặp rơi cái bịch xuống mặt sàn lạnh lẽo, cô cũng theo nó mà khuỵu xuống. Hai gò má giờ đây đã ánh lên những giọt sương muộn giữa buổi sáng đầy nắng. Cô lục lại chiếc cặp như tìm kiếm một cơ hội đưa cô về chiều hôm qua, giá như mà cô không cố thêm chút nữa để xong việc thì cô đã có thể về với gia đình ngay sáng ngày mai, giá như đêm qua cô không ngủ gục ở cái căng tin chết tiệt này…
Rút ra tấm vé máy bay ra từ cặp sách, cô nhìn đi nhìn lại tấm vé rồi lại nhìn đồng hồ của mình. Muộn thật rồi.
Rút điện thoại ra từ túi, cô lướt hết các trang đặt vé, từ trang này qua trang nọ. Không còn một vé nào. Chuyến bay mà cô vừa lỡ là chuyến bay cuối cùng. Còn tàu nữa mà. Vẫn còn chuyến tàu cuối cùng khởi hành vào lúc mười hai giờ mà, và bây giờ là mười hai giờ mười lăm.
Mắt cô tối sầm lại, nước mắt giàn giụa nắm chặt lấy tấm vé.
18:45
“Này chị gì ơi? Chị có ổn không đấy?” – Một giọng nói vang lên.
Không phản hồi.
“Chị gì ơi?”
“Ưm-ưm…con muốn ngủ đến giao thừa cơơ…”
“Chị ơi!”
Ts. An bật phắt dậy, nơi khóe mắt vẫn còn vương lại vài giọt lệ.
“D-Dạ thưa giám đốc em xin lỗi, em không nên ngủ trong giờ làm việc ạ.”
“Chị nói gì vậy, chị nằm giữa sảnh làm tôi tưởng chị gặp chuyện gì”
“Hả? Anh là ai?” - Cô khua tay dưới mặt đất tìm cặp kính của mình.
Mò mẫm cặp kính với đôi mắt nhòe đi vì nước mắt không phải dễ dàng gì, phải mất tới vài phút cô mới nhận ra cặp kính vẫn đeo trên mắt cô từ trước tới giờ.
“X-Xin lỗi anh, tôi không định ngủ ở sảnh này đâu. À-ờm ý tôi là tôi chỉ ngủ quên thôi.” – Cô đỏ mặt, vội vàng thu nhặt đồ của mình trên sàn và đi về phòng làm việc của mình.
Trời tối om, ánh sáng từ cửa sổ hắt ra chìm nghỉm vào màn đêm. Ừ thì mùa đông mà, ai mà chả muốn về nhà sớm, mặt trời cũng thế thôi. Nhìn về phía bóng tối xa xăm, đặc quánh, không gian lắng lại, không một âm sắc nào của sự sống, chỉ có tiếng ù ù của máy sưởi. Ts. An vẫn với chiếc áo sơ mi trắng với vệt cà phê hồi sáng ngồi trên cây đàn mà lâu rồi cô không nghe thấy thanh âm của nó cất lên. Cô rút ra từ túi xách một tập bản nhạc đặt lên kệ đàn.
Tiếng đàn dương cầm vang lên khắp phòng làm việc, nhảy nhót ra tận ngoài sảnh chính, những thanh âm này như cuốn đi những buồn tủi trong lòng cô từ sáng tới giờ. Giờ đây, cô có thể cảm nhận được phần nào của không khí tết. Không khí gia đình khi giao thừa gần đến ùa về trong tâm trí cô, tiếng đàn dương cầm vang lên, mọi người đều quây quần bên nhau thưởng thức những giai điệu chào năm mới bên những ly rượu vang và kẹo ngọt. Cô nhúng mình vào miền ký ức xa xôi về những năm tháng còn được ở bên gia đình vào những ngày lễ tết ấm cúng.
Mãi như thế thì thích nhỉ?
Tiếng chuông điện thoại.
Tiếng chuông điện thoại đã kéo cô ra khỏi những mơ tưởng trong nền nhạc du dương đó. Cô nhanh chóng chộp lấy cái điện thoại.
“Alo xin nghe…?”
"Trời đất, đã qua giáng sinh rồi sao?" Giám Đốc Paul Wellman thầm nghĩ khi đang nhìn thẫn thờ vào cuốn lịch để bàn đã gạch đến ngày thứ 27. Những ngày khác trên cuốn lịch với ông chỉ như những con số giúp ông biết được việc mình cần làm, hay những cuộc họp mình sẽ tham gia. Nhưng hôm nay, không hiểu sao, ông lại để ý rằng đây là những ngày cuối cùng của năm 2022. Có lẽ là do gần như mọi công việc mà ông có đều đã được dọn sạch và giờ ông mới bừng tỉnh khỏi cơn say công việc mà cả năm qua ông đã đắm trùm, hoặc có lẽ… không, chẳng còn lý do nào khác nữa. Tất cả công việc cuối năm đều đã xong, và giờ ông chẳng có gì để làm.
Ông đã làm giám đốc của Phòng ban Văn học được 8 năm và nhưng đã đến Việt Nam được lâu hơn thế. Là một người nước ngoài nhưng lại tập trung vào nghiên cứu văn học Việt Nam tất nhiên bị rất nhiều người khác phán xét, "Người tây thì làm sao lại có thể hiểu được văn học Việt cơ chứ – Chữ ta, sử ta thì phải do ta tìm hiểu – Ông tây có thấm nổi ngôn từ tài tình của Nguyễn Du hay lối viết tuyệt đẹp của Nguyễn Tuân không mà đòi biên soạn?" Ông không trách họ vì Việt Nam là một chi nhánh hồi đó mới được thành lập và bị ảnh hưởng rất lớn từ những thành phần lớn của Tổ Chức. Nhưng Paul vẫn cố để với được tới mọi người xung quanh, chứng tỏ rằng mình ở đây với không một mục đích nào khác ngoài tình yêu với vợ và mảnh đất mà bà sinh ra và thuộc về. Với từng bước nhỏ, nỗ lực của ông cuối cùng cũng được hồi đáp bằng những cánh tay rộng mở chào đón ông, dù cho nó muộn mất vài năm.
Cảm giác đầm ấm của một đại gia đình chăm sóc và thấu hiểu lẫn nhau theo chân ông suốt một khoảng thời gian dài, làm ông tưởng nó sẽ kéo dài mãi mãi, cho đến những năm gần đây. Ông đã đoán được chuyện như thế này sẽ xảy ra vào đầu năm mới 2022, khi một năm cũ đã trôi qua ở cả âm lẫn dương lịch mà chỉ để lại cho ông một cảm giác rỗng tuếch, đúng hơn là chẳng có cảm giác gì cả, không có một một thay đổi gì bên trong. Như thể từ khi Giám Đốc Irina chuyển công tác sang Đức thì toàn bộ mọi người của Điểm-29-VN quyết định người nào người đó sẽ chỉ tập trung vào công việc của mình mà không đoái hoài gì đến người khác nữa. Trung tâm của Điểm-29-VN đã quá lâu rồi không được tụ tập đông vui.
SCP-6500 được tạm thời vô hiệu hóa chưa được lâu thì hàng loạt dị thể, dị tượng ào ạt trở lại, làm cho ai ai cũng bận rộn, ngoại trừ các cơ quan chuyên về dị thể văn bản. Chẳng biết có phải do trước 6500 ít dị thể quá nên giờ khi nó dừng thì lại 'rảnh lâu rồi, làm việc không quen' nên phòng ban này lại đẩy việc cho phân khu kia, đơn vị đây đẩy dị thể cho phân khu đó, liên tục bịa ra lý do lý trấu để khỏi phải nghiên cứu vật thể mới, "sách này có nhận thức độc, phải đem cho phân khu thông tin độc – Đây là thuộc về ngôn ngữ chứ không phải dịch thuật - Cái này phải do bên tường thuật học đảm nhiệm chứ, bên thơ thì làm gì được?", thay vì làm việc thì lũ nhóc đấy lại đi tổ chức mấy cuộc thi vớ vẩn. Nên không biết vì thấy rằng mình là người bề trên phải có bổn phận hay thấy rằng cho rằng lũ ấm đầu kia có sẽ làm hỏng việc nên ông lại nhận lại đống vật thể đó cho phòng ban của mình dù phân nửa trong số đó phải chuyển đi vì chúng đích thị phải đem cho các cơ quan khác đảm nhận. Có lẽ ông không còn nhận ra những ngọn Ba Vì, nhớ được hương thơm của những cành hoa giấy hay gợi lại những cơn gió lạnh khi ngồi trên những chiếc cáp treo, không phải vì ông không còn ra bên ngoài – nhiều bộ phận của Điểm-29-VN nằm ở bên ngoài – mà là vì đầu óc ông chỉ còn tập trung vào công việc mà bỏ quên đi tất cả mọi thứ khác, phải đến hôm nay ông mới bừng tỉnh khỏi cơn mê ngột ngạt này. Ông muốn lấp chôn cái cảm giác trống rỗng đó bằng cách dùng công việc để nhấn chìm mình nhưng kết quả là ông lại gặp lại chính cái cảm giác vô nghĩa đó, như thể ông đã quẳng phí mất một năm, không, những năm vừa rồi vào sọt rác vậy. Ông nghĩ thầm, một lần nữa, "đời mình đến lúc chết sẽ chỉ có thế này thôi sao?"
Paul quyết định mọi thứ không thể thế này được. Ông sẽ thay đổi, ông sẽ làm một thứ gì đó lớn, một thứ gì đó cho mọi người… như là… như là… một bữa tiệc năm mới! Phải rồi! Ông từng cùng Irina tổ chức một bữa tiệc chào mừng thành viên mới của Dự án Bình Minh mà, nhưng sẽ cần nhiều thời gian, vậy thì buổi tiệc sẽ rời sang… Nguyên đán, được đấy! Nhưng mà còn nhân lực, ông không thể mời vợ con ông được vì họ đều đang rất bận rộn ở những Điểm khác nên chắc chắn sẽ không thể đến đây được, thế thì… ông sẽ phải nhờ Khoa thôi.
Nhưng lúc này, chắc chắn Khoa sẽ có ý tưởng điên rồ nào đó để đưa tất cả mọi người tụ họp về trung tâm của Điểm-29-VN, hắn là người duy nhất có đủ não và gan để 'đánh bom' nơi này. Thế nên, chỉ cần hai người là đã đủ. Paul nở một nụ cười và nói nhỏ "Tết năm nay, ta sẽ thổi bay nóc Điểm-29-VN." Nhưng chưa kịp nhấc điện thoại lên thì Paul lại nhận được một cuộc gọi từ một người ông chưa từng nghe qua bao giờ, Mật danh Bồ Câu.
편안한 비행이 되셨기를 바랍니다. 대한항공과 함께 비행해 주셔서 감사드리며 곧 뵙기를 기대합니다. 비행기가 완전히 멈추고 비행기 문이 열릴 때까지 자리에 앉아계십시오.
(Chúng tôi hy vọng quý khách đã có một chuyến bay thoải mái. Cảm ơn quý khách đã bay cùng Korean Air và chúng tôi mong sớm được gặp lại bạn. Vui lòng ngồi yên tại chỗ cho đến khi máy bay hạ cánh an toàn và cửa mở.)
Cậu thở dài một hơi, đứng dậy khỏi ghế ngồi. Một chuyến bay tầm khoảng 4 tiếng, khá là bình thường khi phải bay về từ trụ sở Seoul nhưng nếu không phải nhảy từ nơi này qua nơi khác hàng ngày bằng đường hàng không. “Tại sao Tổ Chức không dùng mấy thiết bị dịch chuyển của họ nhỉ? Chẳng phải như thế sẽ an toàn vì sẽ loại bỏ trường hợp phải bắt gặp vài tên cướp máy bay hay chuyển hàng cấm đâu nhỉ? Hay là họ vẫn cho rằng hòa trộn vào cộng đồng thì sẽ tối ưu hơn,” cậu thầm nghĩ. Tháng 12 luôn là tháng vất vả nhất cho mọi chi nhánh, nếu không chỉ tính chi nhánh Việt Nam non nớt mới được tham gia. Nộp báo cáo về cơ sở vật chất, quá trình công tác trong năm, danh sách dị thể trong diện quản thúc, sự cố hay nghiên cứu mới,… hàng thứ việc chất đống nếu mà để liệt kê thì chắc sang năm mới cũng chưa hết. Nhưng tin tốt là, năm nay chi nhánh cũng hoàn thành trọn vẹn bổn phận khi vẫn còn chân ướt chân ráo.
Dẫu sao cũng là thời điểm cuối năm, nhiều nhân sự cốt cán cũng đều phải bận bịu với công việc ở Điểm của họ. Nghiễm nhiên thay, cậu được giao lại cái “nghĩa vụ cao cả” đại diện cho cả chi nhánh- tham dự hội nghị thường niên cuối năm của Tổ Chức SCP. Nói trắng ra thì là nhiều người đến từ các chi nhánh con của Tổ Chức tụ tập lại với nhau rồi báo cáo tình hình khu vực cho Hội Đồng Tối Cao. Nghe khá nghiêm trọng, nhưng hội nghị diễn ra tận một tháng, tận một tháng ở Hàn Quốc chứ không phải vài ba ngày. Mấy gã phía trên ấy thật ra cũng nắm rõ thông tin của từng chi nhánh rồi, họ còn biết rõ cả trong buồng vệ sinh của cơ sở bạn có bao nhiêu cuộn giấy vệ sinh cơ ấy, có lẽ là họ muốn các chi nhánh tương tác với nhau hơn? Dù sao đây cũng không phải là chuyện tệ đối với cậu. Ngoài vụ tiệc tùng triền miên quên lối về hay phải đi lại nhiều nơi ra, thì đây cũng là cơ hội tốt để học hỏi từ các chi nhánh lớn mạnh khác. Cậu được dịp tham quan cơ sở quản thúc của chi nhánh KO, học được nhiều lý thuyết tuyệt vời từ ZH, chiêm ngưỡng từng thiết bị đồ sộ của JP,… một trải nghiệm quả thật mở mang tầm mắt và góc nhìn của cậu về thế giới dị thường. Có vẻ nó cũng không tệ như cậu nghĩ.
Bước xuống máy bay, cậu vội cởi bỏ chiếc áo dạ của mình. Seoul lạnh hơn thế này nhiều. Giờ cũng đã gần tới nửa đêm, trái với khung cảnh tuyết rơi trắng xóa cả nền đất thì trời đêm ở Hà Nội cũng đẹp làm sao. Cậu lần theo đoàn người hối hả, quang cảnh xung quanh thật đầm ấm với tiếng cười nói chào mừng thành viên trong gia đình quay trở về. Cậu không cảm thấy buồn, cậu vui mừng khi nhìn thấy nụ cười trên môi những người mà cậu đang thầm bảo vệ. Khi đang rảo bước trên vỉa hè, cậu đột ngột nhớ về gia đình nhỏ của mình. Nghe có vẻ không hợp với tính cách của cậu thường ngày, nhưng bọn họ rất đáng để được cậu coi trọng. Một tháng rời xa Việt Nam không ngắn cũng chẳng dài, nhưng cũng đủ để người như cậu có được cảm giác nhớ về quê hương. Cậu tạm thời “nhượng lại” quyền quản lý cho Hưng, dù sao thì em nó cũng đã làm việc tại Điểm đủ lâu để có thể tin tưởng. Có lẽ vậy. À không, thú thực là không. Làm sao mà cậu có thể tin tưởng cái thằng trẻ con như vậy chứ? Nhưng Hưng là nhân sự duy nhất còn lại trong Điểm-21-VN mà cậu còn tạm thời tin tưởng. Cậu không muốn giao lại trọng trách cho bà Bích Thủy, dẫu sao thì bà ấy cũng đã nghỉ hưu rồi, Suzu thì luôn “ngao du” muôn nơi, mặc cho cậu luôn ngăn cản thì có thể giờ con bé lại đang pha trà sữa ở Điểm-29-VN rồi, Tiến sĩ Quân thì càng không, chỉ không thôi. Mấy người khác ở Điểm của cậu đâu có ai bình thường cơ chứ, dòng suy nghĩ khiến cậu bỗng cười thầm trong giây lát. “Mình cũng có chút nhớ họ.”
Một cơn mưa phùn bất chợt đổ xuống. Không may thay, cậu không mang theo ô. Cậu vội tạt vào một trạm dừng xe gần đó. “Chắc có lẽ sẽ tan nhanh thôi,” cậu ngước mắt ngắm nhìn khung cảnh xung quanh. Hiếm khi có phút giây nào cậu lại được ngắm nhìn lại cơn mưa như vậy. Nó hối hả nhưng cũng mang một vẻ đẹp trọn vẹn của mẹ thiên nhiên, một vẻ đẹp khó có thể miêu tả thành lời. Năm nay cơ sở của cậu cũng đón chào nhiều nhân sự mới, những thanh niên mới tốt nghiệp và đem theo hi vọng trở thành các vị tiến sĩ hay nghiên cứu viên tài ba. Đem lại năng lượng tích cực của tuổi trẻ cho cái Điểm trải qua vài đời rồi cũng tốt.
Từng giọt mưa rơi lách tách phía trên nền chắn, cậu vươn tay ra đón lấy chúng. Có lẽ cậu cũng chỉ giống như giọt mưa nhỏ bé trong cơn mưa phùn ấy, đến rồi lại đi. Cậu không phải là đám mây mang chúng xuống, mà chỉ là một phần trong đó. Trọng trách cậu kế thừa cũng sẽ có lúc phải đưa lại cho những hạt mưa mới, cũng như trước kia họ dùng cả cuộc đời để giao lại cho cậu. Nhưng bây giờ, cậu phải là đám mây dẫn đường, một đám mây đủ lớn để họ có thể trông cậy. “Chắc chắn cháu sẽ làm được, vì đó là lời hứa của cháu.” lời hứa khi ấy thật quá đỗi ngốc nghếch mà, nhưng dù sao thì vẫn phải thực hiện thôi.
Mưa tạnh. Cậu đứng dậy, tiếp tục hành trình của bản thân. Tiếng điện thoại bỗng vang lên. Cậu lấy ra chiếc điện thoại từ trong túi áo. “Tại sao thằng bé lại có số của mình nhỉ?”, cậu mỉm cười.
Văn phòng Giám đốc Điểm-41-VN, chiều 29/01/2022.
Dưới ánh sáng cam của tia nắng cuối ngày rọi qua cửa sổ, một người đàn ông trung niên có râu quai nón đang ngồi làm việc. Mái tóc điểm bạc của ông được cắt gọn gàng. Ông bận một chiếc áo sơ mi và đeo một chiếc cà vạt đã bị kéo lệch. Trên bàn ông là đủ các vật phẩm pha trộn giữa giải trí và công việc, có thể nói là một mớ hỗn độn. Chiếc kẹo mút trên miệng ông giờ đã tan một nửa.
Khoảng thời gian này quả là bận rộn. Tất cả mọi thứ đều phải được kiểm kê, đóng gói rồi gửi đi cho mấy người ở RAISA bóc ra đánh giá. Người ta phải đảm bảo rằng Điểm của mình không bị những con F thì mới có thể tiếp tục duy trì hoạt động mà không bị đá đít ra ngoài đường. Dù có thích hay không thì đây cũng là một phần trong hoạt động của Tổ Chức. Đó là lý do Giám đốc Điểm Ricky Bale phải ngồi lại để kiểm tra từng dị thể được đưa vào Điểm trong suốt năm vừa qua, cũng như xem xét hàng loạt những đơn xin từ chức hay thuyên chuyển công tác.
Giám đốc Bale thường có thói quen “thoát thực”, tưởng tượng trà là rượu và kẹo là thuốc lá, những thứ mà có cho ông cũng sẽ vứt vào một góc nào đấy và quên đi mất. Ông chưa bao giờ thử chúng, nhưng khả năng tưởng tượng lại giúp ông đi xa hơn cả việc thưởng thức trực tiếp những thứ hại gan hại phổi đó. Nhưng giờ đã là 5 giờ chiều, trà đã nguội, kẹo cũng đã tan. Ông chỉ còn lại một mình với việc bàn giấy còn đang dang dở. Ông quyết định ngừng tay.
Con phố tấp nập người qua kẻ lại. Giám đốc Bale giả bộ châm thuốc bằng chiếc kẹo mới mua và tiến vào dòng người. Tết âm lịch năm sau đến sớm nên giờ sắc đỏ đã len lỏi trong các gian hàng. Ông nhớ quê nhà. Dù cho tuổi thơ chỉ được sống trong một trại trẻ mồ côi, ông vẫn cảm nhận được niềm vui khi ai đó cùng mình tận hưởng không khí lễ hội. Sang Việt Nam công tác, nỗi nhớ về thời thơ ấu lại tăng lên gấp trăm ngàn lần. Điểm-41-VN thay nhân sự như thay áo mới, nên việc có một mối quan hệ bền lâu với nhân viên là điều rất khó khăn. Đến Dave, trợ lý của ông cũng có vợ con để mà tìm về mỗi mùa lễ hội cơ mà. Vì lẽ đó mà ông chỉ còn lại một mình với trí tưởng tượng, mong tìm ra một nơi mà mình có thể chơi đùa với một ai đó, một lúc nào đó mà ông có thể tìm về thời còn bé thơ.
Khi đang ngẩn ngơ với miền mộng tưởng của mình, Giám đốc Bale bỗng bị đánh thức bởi những đợt rung của chiếc điện thoại. Đó là một liên lạc lạ mà ông chưa từng thấy trước đây tự chèn vào danh bạ của ông dưới tên “PIGEON”.
"Đừng đốt cháy Điểm trong thời gian tôi đi đấy."
Đó là những lời cuối cùng cô nói với mọi người ở Điểm-29-VN trước lúc lên đường. Hóa ra một chuyến công tác cũng có thể mệt mỏi đến nhường này, cô nhủ thầm. Nếu cô đã biết điều đó từ ngày trước, chắc chắn cô sẽ khuyên những nghiên cứu viên trẻ ở Điểm-29-VN rằng hãy tranh thủ đi xa bất cứ khi nào mình muốn. Đi xa không phải đặc quyền của người còn trẻ, nhưng càng lớn tuổi, người ta lại càng có nhiều chuyện phải đắn đo vướng bận khi bỏ lại sau lưng.
Báo cáo tổng kết một năm vừa qua của Hội đồng Giám đốc Điểm cuối cùng cũng xong. Cô đóng tập tài liệu lại, rồi xoa xoa hai bên thái dương cho dịu bớt cơn nhức đầu. Ban ngày cô làm việc của ban ngày còn chưa hết, vậy mà cứ đến tối, biết bao nhiêu chuyện của Điểm và chi nhánh lại đang chờ đợi cô ở nhà. Công cuộc chuyển đổi số mạnh mẽ của chi nhánh Việt Nam suốt hơn hai năm nay đối với cô là chuyện vừa đáng mừng vừa đáng giận – nhờ thế, cô có thể sắp xếp mọi sự đâu ra đấy từ cách xa hàng ngàn cây số, nhưng cũng vì thế mà cô không thể ngơi tay khỏi công việc một phút giây nào.
Mà cũng buồn cười thật, ai lại nghĩ rằng mời một Giám đốc Điểm đi thỉnh giảng ở nước ngoài toàn thời gian là lựa chọn thông minh cơ chứ? Cô là cựu nhân sự Điểm-54, đúng vậy, nhưng đó đã là chuyện cách đây gần hai mươi năm rồi. Và Điểm-29-VN với Điểm-54 giống nhau ở chỗ quái nào mà họ nhất thiết phải mời cô thay vì người khác? Nhưng thôi, cô tự dặn lòng, có mệt đến mấy thì mình cũng phải vì chi nhánh mà cày cuốc. Bản báo cáo vừa xong đã viết rất rõ: số dị thể mới phát hiện, độ phức tạp của chúng, số lượng nhân sự mới, số đề án nghiên cứu được trình lên các Điểm lớn ở Việt Nam trong năm qua, tất cả đều đạt mốc kỉ lục. Dù rằng phần lớn dị thể của chi nhánh chỉ có quy mô từ nhỏ đến trung bình, nhưng cứ đà này thì ai mà biết được ngày sau… Nếu có một ngày chuyện lớn thực sự xảy ra ở bất cứ cơ sở nào, thì cả chi nhánh đều sẽ rất cần một người có khả năng xây dựng hệ thống quản thúc dị thể hiểm họa cao. Một nhân sự cấp 4 được mời đi công tác ở Điểm quản thúc nhiều dị thể nguy hiểm nhất toàn cầu, cơ hội như thế sẽ đến với chi nhánh Việt Nam được mấy lần cơ chứ?
Mười một giờ đêm, ngày mới lại sắp đến rồi. Cô nhìn lên cuốn lịch để bàn, rồi tiện tay cầm bút gạch bỏ thêm một ô. Ơ, hóa ra đêm nay đã là giao thừa rồi đấy. Dòng suy nghĩ ấy vụt qua đầu cô, nhưng rồi lại lướt đi ngay, chẳng để lại một chút gì xao động. Cô cũng chẳng buồn tự hỏi vì sao mình lại thờ ơ đến thế. Ở đây không phải ở nhà, cô biết; Tết âm lịch ở nơi này cũng chỉ là những ngày làm việc bình thường mà thôi. Cô vươn vai một cái để tưởng tượng rằng mình đỡ mỏi, rồi lại cúi đầu làm việc.
Cốc, cốc, cốc. Nghe như tiếng gõ cửa. Cô giật mình rời mắt khỏi trang giấy, đợi chờ một lúc. Im lặng. Cô lại cúi đầu xuống; có lẽ cô chỉ nghe nhầm mà thôi.
Cốc, cốc, cốc. Cô thở hắt một hơi đầy bực bội. Cảm giác có người xen vào giữa lúc mình đang dở việc thật đáng ghét làm sao. Mấy giờ rồi mà vẫn có người thích đi làm phiền người khác vậy?
Mà đợi đã.
Cô liếc nhìn qua chiếc đồng hồ treo tường. Gần mười hai giờ đêm mất rồi.
Đã qua một tiếng đồng hồ rồi sao?
Khả năng tập trung của cô đã kém đến thế từ bao giờ cơ chứ? Cả tiếng đồng hồ vừa qua cô nghĩ cái gì, làm cái gì mà chưa đọc xong nổi hai trang tài liệu vậy?
Cô chợt nghĩ, thôi bỏ đi, làm được đến đâu thì làm. Cứ cái đà này thì đằng nào đêm nay cô cũng không thể xong được việc nữa rồi.
Nhưng tiếng gõ cửa vẫn chưa dừng lại.
Cốc, cốc, cốc.
"Trời ơi, là anh hả Sam? Có việc gì mà anh không thể đợi đến sáng mai được vậy?"
Bên ngoài khung cửa, vị tiến sĩ thỉnh giảng người Đài Loan với mái tóc xám tro nhướn mày thắc mắc.
"Sắp đến giờ đốt pháo rồi. Cô chưa chuẩn bị đi à?"
Thì ra là chuyện đó. Đến giờ cô mới hiểu tại sao giữa đêm mà Tiến sĩ Surge lại mặc chiếc áo sơ mi đỏ chói thế này. Nữ giám đốc chán nản đáp lời:
"Thôi nào, anh lại tin lời mấy nghiên cứu viên gốc Á ở đây rủ rê thật hay sao? Pháo gì chứ, ai cho mà đốt?”
“Vậy là họ lại chưa cho cô xem chỗ pháo họ giấu từ Tết Dương lịch rồi,” anh liến thoắng nói. “Nào, cô nhanh lên rồi ta còn đi chứ. Họ bảo đợt này tìm được ngần ấy pháo ở Đức không phải chuyện dễ dàng đâu. Tôi nghe nói pháo hoa tự bắn ở đây cũng đẹp không thua gì-”
“Tôi có nói với anh là tôi sẽ đi à?”
Chưa nói hết câu, Tiến sĩ Surge đã bị vị giám đốc ngắt lời. Cô khoanh tay hít một hơi sâu, như thể phải thế thì cô mới có sức mà cao giọng cả một tràng dài:
“Sam này, anh dùng cái đầu một tí đi được không? Ngần này tuổi đầu rồi mà còn ham nghịch dại. Chuyện vớ vẩn thế mà anh cũng tin được hả? Anh đang đứng giữa một điểm quản thúc an ninh cấp cao đấy. Nhỡ các anh đốt pháo mà gây cháy nổ, bị dân thường nhìn thấy hay xảy ra vi phạm quản thúc thì ai chịu trách nhiệm đây? Tôi còn chưa nói đến chuyện ngày mai cả tôi và anh đều có lịch lên giảng đường…”
Tiếng mắng mỏ của vị giám đốc vang vọng khắp hành lang, rồi tất cả chìm vào im lặng. Tiến sĩ Surge đứng hình. Anh chẳng thể nào tin nổi rằng sẽ có một ngày mình tận mắt nhìn thấy người đồng nghiệp này tức giận.
Nữ giám đốc cúi đầu nhẹ giọng, rồi khẽ đẩy cánh cửa vào như muốn tiễn khách.
“Tôi xin lỗi, tôi vừa quá lời rồi. Nhưng mà tôi còn nhiều việc lắm. Anh cứ đi đi, năm mới vui vẻ nhé.”
“Đợi đã.”
Tiếng gọi của người đồng nghiệp bên ngoài làm cô dừng tay lại.
“Cô mệt lắm phải không?”
“Suýt nữa thì cô không được chứng kiến cảnh tượng này rồi nhỉ.”
Tiếng pháo nổ to và gần quá, đến nỗi Tiến sĩ Surge phải gần như hét lên thì cô mới đủ nghe. Cô bật cười.
“Ừ. Nhờ anh cả đấy.”
Cô châm một que pháo cầm tay rồi chuyền cho anh.
“Mà này, anh biết gì không? Ngày còn làm nghiên cứu viên ở đây, cứ đến đêm cuối năm Dương lịch là tôi lại cùng đồng nghiệp leo lên nóc tòa nhà cao nhất Điểm. Ở đó tôi mới nhìn rõ được pháo hoa bắn từ trung tâm thành phố. Hồi đó đúng là không đẹp được như bây giờ.”
Surge huơ huơ que pháo trên tay. Những tia pháo bắn ra, lóe lên như sao rồi vụt tắt.
“Cô biết tại sao tôi nhất quyết phải rủ cô đi xem pháo hoa không?”
“Tại sao cơ?”
“Có lẽ hết hôm nay là tôi không còn cơ hội nào để đón năm mới ở Tổ Chức nữa rồi. Cái Tết cuối cùng mà đến một người bạn bên cạnh cũng không có, như thế thì làm sao tôi chịu được.”
“Anh nói gì vậy chứ? Công việc của anh vẫn rất ổn kia mà. Chi nhánh Phồn Trung mà mất đi một người như anh thì đáng tiếc lắm.”
“Vấn đề nằm ở đó đấy. Tôi cũng từng nghĩ như cô. Nhưng thực lòng mà nói, đã trong phạm vi công việc rồi thì chẳng có ai trên đời này là không thể thay thế cả. Rồi sẽ có những người thay tôi làm công việc hiện tại của mình thôi.”
“Với cả tôi còn lớn hơn cô vài tuổi đấy, cô nhớ chứ? Tôi không muốn vùi cả cuộc đời mình vào công việc, rồi đến lúc được thảnh thơi thì cũng già lọm khọm, chả còn hơi sức đâu mà nhìn ngắm thế giới này. Sống như thế thì phí lắm.”
Vị nữ giám đốc chỉ ngước nhìn những chùm pháo hoa trên trời cao. Tiến sĩ Surge biết, lúc này cô có quá nhiều điều muốn nói nhưng lại chẳng biết mình nên nói gì.
“Nếu anh đã nghĩ như vậy thì tốt cho anh thôi. Nhưng mà… quyết định đó khó khăn lắm, phải không?”
“Tôi đã dành hơn một nửa sự nghiệp ở Tổ Chức này để đưa ra những quyết định rồi. Thêm một lần nữa thì cũng chẳng đáng gì.”
“Anh làm tôi nhớ đến mẹ tôi đấy.”
“Sao lại thế?” Tiến sĩ Surge chưng hửng.
“Tôi kể anh nghe chuyện này bao giờ chưa nhỉ? Mẹ tôi là người khá hiện đại nếu so với những người cùng thế hệ. Nhưng nghĩ kĩ ra thì, tình thương của mẹ tôi cũng giống như bao bà mẹ châu Á khác của chúng ta mà thôi.”
Tiếng pháo xung quanh đã ngừng hẳn lại. Những nhân sự Điểm-54 đốt pháo xong cũng rục rịch về nghỉ rồi.
“Cái năm định mệnh của đời tôi ấy, năm đó quả là kinh khủng thật. Vừa ôn thi học sinh giỏi, vừa phải lo thi đại học, chắc anh cũng hiểu hồi đó tôi phải học nhiều đến cỡ nào. Và thế là mẹ tôi cứ giành hết việc nhà mà làm thôi, chẳng hề nói với tôi lấy một tiếng. Phận làm con thì tôi cũng biết mình nên động tay động chân vào việc nhà, nhưng đến lúc tôi học xong thì mọi việc đã đâu vào đấy cả rồi.”
“Vì thế nên cả ngày mẹ tôi cứ càm ràm, rằng con cái lớn đùng rồi mà chẳng được cái tích sự gì cả.”
“Hồi đó tôi bực mình lắm chứ. Mẹ chỉ cần để đó cho tôi thôi là được mà. Tôi đã nói như thế với mẹ không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng càng nói thì mẹ tôi càng không chịu. Mà mẹ tôi càng không chịu thì tôi lại càng bực. Thế là hai mẹ con cứ suốt ngày cãi nhau.”
“Nhưng đến lúc xa nhà rồi, thì muốn người khác làm việc gì cho mình cũng không còn dễ như thế nữa.”
Tiến sĩ Surge bật cười.
“Tôi không biết cô nghĩ sao, nhưng từ góc độ của tôi thì thật đúng là mẹ nào con nấy.”
“Vậy mà ngày ấy tôi từng thề sẽ không trở thành người giống như mẹ mình,” nữ giám đốc cũng cười theo.
Bất chợt, điện thoại của cô rung lên. Cô vội vàng rút chiếc điện thoại ra từ túi áo, định nhấn nút nghe. Nhưng nhìn thấy cái lắc đầu của Tiến sĩ Surge, cô đành bấm hủy mà trong lòng đau nhói.
“Nói vậy thôi, chứ tôi thực sự nể phục anh vì dám đưa ra một quyết định dứt khoát như thế đấy. Nếu phải đặt mình vào vị trí của anh, chắc chắn tôi không thể nào kiên quyết đến vậy được. Làm việc được ngần ấy năm, nên tôi đã coi sự nghiệp của mình như con đẻ từ lúc nào không biết mất rồi. Đến mẹ tôi còn có hai đứa con, nhưng công việc này thì tôi chỉ có một mà thôi.”
Đêm ba mươi, trăng đã tàn rồi. Nhưng Tiến sĩ Surge vẫn ngước mắt nhìn bầu trời ngàn sao rực rỡ.
"Con cái rồi cũng sẽ lớn lên mà, phải không?"
TRÔI NỔI TRONG BIỂN THỜI KHÔNG…
Misha nhắm nghiền mắt, đắm mình trong làn sóng thời gian mềm mại, sánh đặc, được cấu thành từ hằng hà sa số những chuỗi sự kiện ngẫu nhiên, vô lối. Những cơn sóng đọng lại trên làn da trong thoáng chốc, rồi như xuyên hẳn qua, thấm sâu vào tận xương tủy.
Biển thời không như một tấm lưới khổng lồ xoắn chặt lấy mọi sinh thể và khái niệm từng tồn tại, hợp nhất chúng trong một tổng hòa vĩ đại của các chiều không gian, rồi xuôi ngược theo dòng chảy luân hồi đến một tương lai bất định. Tứ chi bị trói chặt, không thể nhận thức, không thể kháng cự, đó là thứ ra diễn ra với hầu hết mọi sinh linh mà tư duy là thứ quyết định sự tồn tại. Nhưng Misha là một ngoại lệ hiếm hoi.
Misha, người đã từ bỏ cả linh hồn lẫn thể xác vì Tổ Chức. Misha, người đã nguyện đứng bên lề của thế giới và lắng nghe lịch sử xoay vần. Đó là những điều vẫn thường được nhắc đến. Nhưng sự thật là một câu chuyện dài mà chẳng mấy ai buồn kể.
Misha hơi cau mày, cố gắng tiếp nhận mảnh thông tin rời rạc mà đợt sóng kia vừa để lại, khi đã hoàn toàn thấu hiểu, hắn liền nỗ lực sắp xếp nó vào bộ não vốn đã ngập tràn sự hỗn độn của mình. Một chu kỳ đã kết thúc, người giao hàng rời đi với cặp lồng trống rỗng, xa mãi vào chốn hư không. Misha để bản thân trôi tự do trong giây lát, rồi lại hít vào một hơi thở sâu khi những tín hiệu đầu tiên báo động làn sóng tiếp theo sắp đến gần. Như một bờ kênh không ngừng được phù sa bồi đắp, hắn đã duy trì trạng thái này trong suốt hai trăm ngày.
Misha chìm trong cơn mơ tưởng trong nhiều giờ nữa trước khi một nỗi bất an chợt ập đến làm hắn tỉnh giấc. Hắn mở mắt và ngồi phắc dậy, bắt đầu quan sát xung quanh. Hắn thấy mình đang nằm trong một vùng nước cạn, rồi nhận ra thứ mà đỉnh đầu mình vừa chạm phải khi lênh đênh trong vô thức, ngưỡng cửa của sự khởi đầu.
Misha nghĩ tới lần đầu tiên mà hắn chạm đến nơi này với vô vàn cảm giác bỡ ngỡ, hắn nhớ mình đã phải mất một lúc lâu để hồi tưởng lại những kiến thức đã học về tính lặp lại của không-thời. Hắn lùng sục trong mê cung ký ức của bản thân và tìm thấy nó trong một ngăn tủ nhỏ bên dưới bàn làm việc. Đó chỉ là một mảnh giấy nhỏ với vài dòng chữ mờ nhạt viết rằng thời không là một đường xoắn ốc triền miên bất tận, không có bắt đầu cũng như kết thúc, các vòng liên kết với nhau thành một nhất thể bền chặt tại những thời khắc chuyển giao đặc biệt được xác định cụ thể bằng ý thức chủ quan của sinh vật mà nó tồn tại bên trong.
Misha ngước nhìn khung cửa gỗ được chạm khắc những họa tiết hoa văn cổ kính trước mặt, lòng hắn dâng lên một cảm giác bồi hồi xao xuyến. Misha là người Việt Nam, một trong những nền văn hóa hiếm hoi mà khoảnh khắc giao thời thiêng liêng đó không rơi vào ngày 1 tháng 1. Nhiều người xung quanh cảm thấy lạ lẫm khi hắn nói ra chuyện này với họ, nhưng với ý thức và trình độ cao, họ vui lòng đón nhận nó bằng sự tôn trọng chân thành.
Misha đưa tay chạm vào thứ hiện vật được cụ thể hóa từ nhận thức cá nhân, rồi lướt nhẹ nhàng trên từng đường nét gồ ghề uốn lượn và cảm nhận cái phong vị lành lạnh tự nhiên của gỗ xoan đào. Hắn đẩy nhẹ, cánh cửa không hề nhúc nhích. Có lẽ cái phút giây làm con người nao nức kia vẫn còn chưa đến và thứ hiện hữu trước mắt đây chỉ xuất hiện như một lời nhắc nhớ vội vàng.
Misha xoay người, ném một ánh nhìn lơ đễnh vào quá khứ trải dài bất tận. Hắn rảo bước chầm chậm ngược dòng chảy, làn nước nông xô nhẹ vào cổ chân. Lần này, những ký ức đã tự ùa đến trước khi hắn kịp lục tìm chúng. Như bao người khác, hắn vốn dĩ cho rằng những gì đã qua là bất biến, lỗi lầm đã gây nên sẽ không có cách nào xóa bỏ và người đã rời xa sẽ vĩnh viễn không thể quay về, nhưng đó là trước khi hắn ta gieo mình xuống suối vàng, tái sinh tại biển thời không và tận mắt chứng kiến sự thật được phơi bày ra trước mắt.
Rất khó để mô tả tường tận vấn đề, nhưng để mà giải thích một cách đơn giản như Misha đã làm dù biết có thể nó không hoàn toàn chính xác, thì mỗi khi một thứ kỳ dị được sinh ra hoặc mất đi bên bờ biển, nếu nó thật sự tồn tại, sẽ mang lại những xáo động tương ứng trong dòng chảy của thời gian, bất luận là quá khứ, hiện tại hay tương lai. Và đáng buồn thay, chính những sinh vật đang hiện hữu trong dòng thời gian mà Misha đang đứng lại không phải là kẻ nắm quyền sinh sát.
Gạt bỏ niềm tiếc thương cho thân phận bị kiểm soát, Misha lặp lại điều hắn vẫn luôn làm vào khoảng thời gian này: nhìn lại toàn bộ những thay đổi đã xảy ra trong một năm qua. Hắn cố giữ cho bản thân bình tĩnh trước sự hăng hái đang trào dâng trong lòng, nhưng rồi cũng thất bại khi bước chân cứ ngày càng trở nên vội vã. Chỉ trong thoáng chốc hắn đã đến gần bên nơi mà hắn chọn là điểm bắt đầu, một vùng nước đen ngòm đặc quánh.
Không chút ngần ngại, Misha tiến lên và chấp nhận để chân mình lấm bẩn. Trước mặt hắn bây giờ là một ngôi trường trung học ẩn hiện giữa rừng sâu, bên trong ngập tràn các sinh vật mang hình thù kỳ quái. Hắn rảo bước giữa dãy hành lang tối đen tĩnh mịch, xung quanh là những mảng tường rêu phong đổ nát, phòng học với đồ đạc ngổn ngang, bừa bộn. Khi đã dạo xong một vòng, hắn lặng người và trầm tư suy nghĩ. Ngoài cảm giác rùng rợn cũ xưa mà không gian nơi này mang lại, thì những tiếng khóc bi ai và nỗi căm hờn bị kiềm nén được ẩn chứa đằng sau, có nhiều bao nhiêu cũng chẳng đủ để làm hắn động lòng. Vài phút sau, hắn rời đi, bỏ lại sau lưng một cuộn băng VHS.
Misha lơ đễnh bước đi với một cái đầu rỗng tuếch, đến khi định thần lại, hắn bất ngờ thấy bản thân đang bị bao vây bởi một làn sương mù dày đặc. Hắn cẩn thận dò xét xung quanh, cố tìm cho ra một cột mốc. Nhưng tất cả những gì Misha nhận lại là khoảng không tứ bề vô tận và tầm nhìn ngày càng mờ mịt. Rồi khi mọi nỗ lực đều chỉ mang đến sự bất an, hắn dừng lại, cúi đầu và buông thõng hai tay. Hắn biết có thứ gì đó ở đây, thứ gì đó đang che giấu chính bản thân nó.
Misha kiên trì chờ đợi nó xuất hiện, một, hai rồi ba giờ liền, hắn thấy tim mình đập loạn lên từng khắc.
Cuối cùng, khi Misha chắc rằng thứ đó đã ở ngay đằng sau, hắn đột ngột xoay người lại. Đối diện với Misha lúc này là một sinh vật hình người trần như nhộng có tứ chi dài quá khổ, thân thể gầy guộc cùng những khớp xương lồi lên dưới làn da xám xịt thiếu sức sống. Nó đứng bất động, nhìn hắn ta bằng cặp mắt vô hồn.
Nó ngỡ rằng mình đã áp đảo được người trước mặt, nhưng Misha, sau một vài hơi thở sâu nhằm duy trì sự bình tĩnh, lại nhẹ nhàng tiến lên một bước. Sinh vật kia dường như có chút dao động, toàn thân nó run rẩy khi Misha tiến thêm một bước nữa. Rồi khi mà bước chân tiếp theo của hắn ta còn chưa chạm đất, nó đã quay người bỏ chạy bằng cả bốn chi.
Một lúc sau, mây mù đã tan hết, trả lại xung quanh một mặt hồ trong vắt. Misha nhanh chóng rời đi trước khi nó trở lại. Sau nhiều giờ đi bộ, hắn dừng chân và nằm nghỉ mệt dưới một rặng tre to, thân dài hơn ba thước, cành cong cong, rợp bóng mát êm đềm. Những người phụ nữ khi rảo bước ngang đây sẽ nhặt lấy một chiếc lá tre tình cờ rơi xuống, rồi lập tức nhận ra bên trên là một bức thư tay của người chồng, người con trai đã nhập ngũ lâu ngày. Đọc những dòng tâm sự hỏi han đong đầy tình cảm, liệu họ sẽ nức nở xót thương hay lòng đầy đắng cay tuyệt vọng, hay chỉ mỉm cười cho qua bởi một câu chuyện xưa nay đã trôi vào dĩ vãng.
Misha có không ít đồng sự đã hy sinh trong các cuộc viễn chinh của Tổ Chức, hắn tự hỏi liệu họ có còn điều gì chưa kịp nói hay không? Thế là, hắn bèn tóm lấy một chiếc lá tre đang lững lờ rơi ngay trước mắt, rồi nhìn chăm chú vào nó trong một vài giây, nhưng chẳng có gì hiện lên ngoài những đường gân lá mỏng manh căng tràn nhựa sống. Misha cười như tự giễu, có lẽ những người nguyện hiến dâng vì Tổ Chức sẽ không bao giờ có tư cách đón nhận vinh quang của một chiến sĩ anh hùng.
Cất gọn nỗi thất vọng sang bên, Misha đứng dậy và lại bước đi dưới ánh nắng vàng ươm như mật ngọt. Hắn đã tiêu tốn quá nhiều thời gian cho chuyến phiêu lưu này, tới nỗi chỉ còn một vài phút ngắn ngủi nữa thôi, cánh cổng sẽ mở ra và một năm mới sẽ đến. Trong tâm trí hắn bây giờ không còn chỗ cho những thứ vặt vãnh vẩn vơ, hắn tập trung sải bước đi thật nhanh tới nơi mà hắn tin là điểm đến cuối cùng.
Ngày chuyển dần sang đêm, những vì sao đang vươn mình tỏa sáng, Misha thở phào khi nhận ra mình đã gần vạch đích tới nhường nào. Hắn tiếp tục thận trọng tiến lên từng chút, dò dẫm trong bóng tối xung quanh và rồi dừng lại ngay khi cảm nhận được một áp lực vô hình tỏa ra trong không khí. Hắn đang đối mặt với một trong những biến động dữ dội nhất từng diễn ra, một thứ mãnh liệt và tràn đầy thách thức.
Misha đứng trầm ngâm, toàn thân run rẩy, hắn biết mình sẽ chẳng dại gì mà nhảy bổ vào. Hắn liên tục ngoái nhìn về sau như muốn quay đầu bỏ chạy, giữ lại chút hơi tàn. Nhưng không, câu chuyện nào cũng cần phải kết thúc, và đây là chính là lúc.
Vậy là, dưới ánh sáng mập mờ của vầng trăng khuyết, hiện ra một xoáy nước khổng lồ đang cuồn cuộn chảy, những con sóng xoắn xuýt vào nhau tạo thành hình phễu sâu hàng chục thước. Rồi ở tầng nước sâu nhất mở ra một vùng đồng bằng rộng rãi, cỏ mọc xanh rờn, tọa lạc bên trên là một kinh đô hùng vĩ ẩn chứa nhiều phép thuật diệu kỳ. Ở trung tâm đứng sừng sững một cung điện nguy nga, tráng lệ. Các đấng bề trên trị vì nơi đây bằng tình yêu thương vô bờ bến. Trong sự bảo ban, ân cần che chở, những đứa trẻ sinh ra vây quanh bởi tiếng cười vui và biết bao giọt lệ chứa chan niềm hạnh phúc.
Misha dõi theo cuộc sống của người dân như một đứa trẻ con say mê ngắm nhìn bể cá. Nhưng sinh mệnh nào rồi cũng đến lúc phải mất đi, kinh đô kia rồi cũng phải hết thời hưng thịnh. Misha buồn bã xót thương khi những đình đài kia trở nên hoang phế, những tên bạo chúa hung tàn phá tan làng mạc, những vị thần xuôi tay rời xa trần thế.
Vương quốc này được sinh ra từ niềm đam mê và sự khát khao sáng tạo mãnh liệt, nó đã trở mình sống dậy với một nét văn hóa rất riêng. Vì thế, chuyện sẽ không dừng lại tại đây. Vòng xoáy vẫn tiếp tục mở rộng ra ở rìa của nó, kéo theo cả lịch sử hưng thịnh kia cũng ngày càng nhiễu loạn. Và một ngày nào đó, nó sẽ bao phủ khắp mọi ngóc ngách của dòng thời gian và sánh ngang với mọi vương đô nào từng tồn tại.
Như thế là quá đủ, Misha nghĩ mình cần dừng lại ngay phòng khi chẳng may say ngất trước vẻ đẹp hoàn mỹ của biển thời không và vô tình thả mình rơi tự do vào trong vòng xoáy. Hắn ngồi nghỉ mệt sau khi đã lùi lại một khoảng khá xa, mắt nhắm nghiền vì nhức mỏi. Hắn ngủ thiếp đi tự lúc nào.
Misha tỉnh giấc tại một vùng nước cạn, bên trên là cánh cửa của sự khởi đầu. Hắn ngồi dậy và nở một nụ cười sảng khoái trên môi, hít một hơi tận hưởng bầu không khí trong lành. Hắn xoay người rồi từ từ bước lên, thân thể ngất ngư như người còn trong mộng. Lần này, bàn tay Misha còn chưa kịp chạm đến, cánh cửa đã vụt mở vào trong, nhẹ nhàng và êm ái. Một luồng sáng mờ ảo tỏa ra và thứ đầu tiên mà Misha thấy là… một chiếc điện thoại đang đổ chuông inh ỏi?
Hắn ngây người ra đó một lúc lâu, dây thần kinh căng ra hết cỡ. Hắn lắc đầu, tình huống này thật hết sức hoang đường ngớ ngẩn, không có lý do gì để thứ này xuất hiện ở đây một cách tự nhiên, nó chỉ đơn giản là chẳng có một chút liên quan gì đến phần còn lại của câu chuyện. Nhưng chỉ một giây sau Misha liền cúi đầu chấp nhận, bởi trong cuộc sống khó khăn này sẽ luôn có những lúc bạn phải cố gắng xoay xở với thứ mình không mong nhận được.
Rốt cuộc, hắn bắt máy.
Anh hít một hơi thật dài rồi bước lên chiếc bục đã chuẩn bị sẵn; không có áp lực, dị thể, nguy hiểm tới mạng sống, càng không có những con quái vật hay hồn ma sẵn sàng ngấu nghiến cả linh hồn nhưng lạ thay một sự lo lắng vẫn tràn ngập trong anh. Sau một hồi đấu tranh tâm lý, anh quét mắt nhìn khắp cả căn phòng rồi từ từ kéo cái mic lại gần mình.
“Vâng vâng xin chào cả nhà, xin vui lòng tránh xa khỏi cái nút phóng bom nguyên tử đó ra thưa tiến sĩ Piece.” Anh quét mắt khắp căn phòng, cố tìm người hướng dẫn mình nhưng không một đóa hoa giấy nào xuất hiện trong tầm mắt, anh thở dài và hướng đôi mắt lại tờ luận văn anh đã soạn từ trước.
“Chào mừng tất cả nhân sự từ các Điểm và các lũng đoạn không thời gian đã tới dự bữa tiệc do tôi tổ chức này. Trong một năm qua, chúng ta đã làm việc rất chăm chỉ để sống, để quản thúc, để bảo vệ thứ ánh sáng thuần khiết mà người thân chúng ta đang ở và bây giờ chính là lúc ta nghỉ ngơi một chút, để đón chào những điều mới, những nhân sự mới, một năm mới và cả một Tổ Chức mới. Chúng ta là đồng nghiệp, là đồng đội, là đàn anh đàn em, hay thậm chí một số người còn là kẻ thù với nhau nhưng ngay tại giây phút này, tôi mong mọi người hãy cùng nâng ly để đón chào một năm mới, hi vọng một năm chúng ta lại được bên nhau, để được cất tiếng cười và lau đi những giọt mắt cho nhau.” Khi tiếng cuối cùng bật khỏi mic, anh nâng tay với ly rượu mừng lên thật cao, cả khán đài làm theo.
Chưa bao giờ anh thấy mình kết nối với Tổ Chức như hôm nay, từ những tiếng đàn lúc trầm lúc bổng khiến anh ngân nga theo giai điệu của Tiến sĩ An hay là những bức tranh mà ả Dept đã vẽ mang đầy tính nguyền rủa gửi về cho anh - chịu thôi ai biểu lão ở Nam Cực chứ. Anh bước xuống bậc thang và chiếc bàn đầu tiên chào đón anh bằng một bài thơ, đó là bàn của Hội Quán Thơ do tiến sĩ Bá Đặng làm giám đốc.
“Một năm đã qua, em vẫn còn nợ anh tiền công của những bài thơ đó nhé.” Bá Đặng nói rồi cười xòa trong lúc dùng miệng tu hết cả một chai rượu whiskey.
“Em biết rồi mà, có gì qua đêm rồi anh em mình làm buổi đối thơ nhé.”
Vừa rời khỏi chiếc bàn của hội quán, một bàn tay đã vội choàng lấy cổ anh.
"Sao rồi chàng trai, năm nay có định tranh giành với Điểm chúng tôi trong việc quản thúc các dị thể dị thường ở VN không.” Giám đốc điểm 75-VN nói với một tông giọng lè nhè hơi ngấm mùi rượu nhưng thay vì sự khó chịu, anh cảm thấy một sự thân thuộc tới lạ thường.
“Chắc chắn rồi, hãy chạy xem KPI năm nay ai cao hơn nhé.”
Anh rảo chân bước tiếp, lần này chiếc bàn mà anh tới khá xa lạ với anh vì thật sự những người này anh chưa làm việc quá nhiều cũng như chưa có cơ hội trò chuyện quá lâu như những bàn khác.
“Một năm mới, mong anh lại chiếu cố tôi thêm một năm.” Paul Wellman cố gắng phát âm rõ từng chữ.
“Tôi hi vọng một năm sắp tới sẽ không có ai bấm nút hủy luôn cả Tổ Chức.” Giám Đốc Bale nói chen vào.
“Một năm mới, tôi hi vọng mọi người sẽ lại coi Tổ Chức như là nhà vì suy cho cùng một người như các cậu làm bằng cả ba người cho tôi mua nhà mua xe mà,” anh nháy mắt rồi rời đi trong sự cằn nhằn của hai người mà anh ngập tràn hi vọng sẽ thân thiết với họ hơn trong năm mới.
Bỗng anh quét mắt ra phía cửa, để thấy một bóng dáng cao cao đang từ từ bước vào cửa ra vào để tới gần buổi tiệc. Trong tiếng pháo hoa do tiến sĩ Piece vừa đốt khiến cái trần nhà bị cháy quá nửa thì anh vẫn nghe được giọng nói của vị tiền bối mà anh hằng ngưỡng mộ.
“Bánh mì của anh mày đâu, quạc quạc.”
“Anh bỏ đi lâu quá rồi đấy.”
Và tiếng nhạc lại được mở lên…
Trích dẫn trang này theo sau:
"TẾT TƯNG BỪNG - MỪNG TỔ CHỨC" bởi Irina Bougainvillea, King Pigeon, KirQ, Tutel, KH Nam, Nya Piece, Welpermander, Dept, BaDang, Rigball, MI SA, từ SCP-VN Wiki. Nguồn: https://scp-vn.wikidot.com/tet-tung-bung-mung-to-chuc. Được xuất bản dưới giấy phép CC-BY-SA Song song
Để biết thêm thông tin, truy cập Hướng dẫn giấy phép.
Thông Tin Giấy Phép
Tên tệp: logo-scpvn-tet.svg
Tác giả:KH Nam
Giấy phép: CC-BY-SA 3.0
Nguồn: http://scpvnsandbox2.wdfiles.com/local--files/khnam/logo-scpvn-tet.svg
Để biết thêm thông tin về nội dung trên wiki, ghé thăm Danh Sách Giấy Phép.