Hoàng Tử Xanh


đánh giá: +3+x

Khu chợ luôn bận rộn như mọi khi. Hàng hóa được chở xuống và đem lên tàu, các thương gia gân giọng chào bán, cố gắng lấn át sự ồn ào để bán hàng của họ, những đồ trang sức đầy màu sắc được bày bán khắp nơi. Tất cả đều được sắp đặt dưới mùi hương của đại dương.

Caleb không hề chú ý những điều đó. Anh ta đang cố gắng để dỡ những thùng hàng "chỉ có Chúa mới biết trong đó có gì" ra khỏi thuyền và lên bến tàu mà không tự giết mình. Đó là một việc khó khăn, nhưng nó xứng đáng, đặc biệt là công việc này. Vì một lý do nào đó, bất cứ ai sở hữu loại hàng hóa này phải trả cho phi hành đoàn gấp đôi số tiền mà họ thường nhận được. Không ai biết có gì bên trong, nhưng với số tiền đó, Caleb không suy nghĩ nghĩ đặt câu hỏi.

Điều mà Caleb biết là dù nó là gì, nó rất là nặng. Phải mất ba người đàn ông với dây thừng để cẩu hàng từ boong tàu xuống bến tàu. Thậm chí mấy cái hộp vẫn còn vang lên khi họ chạm đất.

Công việc trở nên khó khăn hơn khi mặt trời lên cao. Caleb cảm thấy mệt mỏi, hai bàn tay thì đầy mồ hôi . Tuy nhiên, chỉ còn hai hoặc ba thùng nữa. Caleb quyết định nên hoàn thành công việc bây giờ và về nhà sớm, sau đó dành nhiều thời gian hơn trong ánh mặt trời.

Bỗng nhiên, một cô bé, lao qua đám đông dày đặc trước mặt như không có gì ở đó, đi qua các dây dẫn và chạy lên bến tàu. Trước khi bất cứ ai có thể la hét để cô bé ấy dừng lại, hoặc thậm chí có thời gian để nhận ra sự hiện diện của cô bé ấy, cô bé đã vấp ngã trên một tấm ván lát mỏng. Vào chính lúc đó, sợi dây thừng giữ thùng hàng đã bị đứt.

Những khoảnh khắc tiếp theo đã vĩnh viễn khắc sâu vào ký ức của Caleb. Anh nghe thấy tiếng "rắc" khi sợi dây đứt, và nhìn thấy cô bé quỳ gối ngay dưới cái thùng hàng. Anh cố gọi cô bé, nhưng ngay cả trong khoảnh khắc đó, anh biết rằng điều đó chả có ích gì. Anh nhìn thấy cái thùng rơi xuống, nhanh hơn và nhanh hơn, tiến gần hơn tới đầu của cô bé…

Những Ưu Tiên của Liên Minh Huyền Bí Toàn Cầu dành cho Các Biểu Hiện Dị Tính Xuất Hiện ở Lục Thế


Tài liệu này gồm danh sách những khả năng của các Lục Thể. Lưu ý rằng mặc dù tài liệu này là dành cho Lục Thể, nhưng có thể không đúng cho tất cả các trường hợp. Ngoài ra, trong nhiều trường hợp các Lục Thể có thể biểu hiện nhiều cấp độ khả năng đồng thời.

Cấp độ 0: Hành vi phòng vệ tự phát
Thông thường, một Lục Thể lần đầu phát hiện khả năng của mình một cách vô ý, để chống lại mối đe dọa ngay lập tức. Cơ chế tác động phản ứng này vẫn chưa được tìm hiểu rõ, nhưng nó đã cho thấy mức Adrenaline trong cơ thể tăng lên, cũng như các kích thích tố khác liên quan đến phản ứng căng thẳng cấp tính, có thể làm cho sức mạnh bẻ cong hiện thực biểu hiện dễ dàng hơn.

… và chả có gì xảy ra.

Caleb chớp mắt. Cái thùng đã biến mất. Không có dấu vết của cái thùng nơi đâu. Ngay cả một mảnh dây, một mảnh gỗ vụn cũng không. Bằng chứng duy nhất cho thấy cái gì đó đã rơi xuống là phần đầu dây thừng vẫn còn gắn liền với ròng rọc.

Những người đã nhìn thấy sự việc bối rối. Không ai biết chuyện gì vừa xảy ra. Cô bé vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào cái thùng, như thể cô vẫn chờ cái thùng quay lại.

Hầu hết mọi người không nhìn thấy cái thùng rơi xuống. Bởi vì cái thùng chưa bao giờ rơi xuống mặt đất nên không gây ra bất kỳ tiếng ồn nào. Do đó không ai thực sự chú ý đến nó. Những công nhân ở bến cảng động viên và đưa cô bé trở lại đám đông, giải thích với cô bé về việc không an toàn khi đi trên bến tàu trong lúc mọi người đang làm việc.

Tâm trí con người phản ứng với những gì nó không hiểu bằng cách bỏ qua nó. Trong số những người đã thực sự quan sát toàn bộ sự việc, hầu hết đã chọn cách tin rằng bằng cách nào đó đã không-nhìn-thấy những gì đã thực sự xảy ra. Cái thùng đã không trúng cô bé và rơi xuống nước. Sợi dây thừng chưa từng bị đứt. Toàn bộ sự việc chưa bao giờ xảy ra.

Một vài người đã chọn ghi nhớ toàn bộ sự việc. Họ biết những gì họ đã nhìn thấy là thật, và tin chắc rằng những điều họ thấy là không bình thường. Một số người sau đó đã bị lôi ra khỏi nhà của họ vào nửa đêm và quên mất những gì họ đã thấy. Những người khác thì thông minh hơn, họ giữ im lặng để bảo vệ ký ức của mình. Và với những gì họ đã chứng kiến, đã cho thấy cho thấy thế giới xung quanh họ không như những như họ biết.

Tuy nhiên, một người đặc biệt đã học được một vài điều vào ngày hôm đó. Ngay khi họ nhìn thấy chiếc thùng đã biến mất khỏi không khí, không chỉ đơn giản là bị di chuyển đến một nơi nào đó khác hoặc vô hình, nhưng thực ra bị loại bỏ hoàn toàn khỏi thực tại, họ biết rằng họ có trách nhiệm. Họ không hiểu làm thế nào và tại sao nó đã xảy ra, nhưng họ biết chắc chắn rằng họ là nguyên nhân. Ngay lúc đó, khi họ nhận ra mối nguy hiểm sắp xảy ra, họ nhìn vào cô bé. Rồi họ nhìn cô bé theo một cách hơi khác, và không còn nữa.

Và như thế, Josephine, cô bé suýt nữa thì bị nghiền nát, vẫn còn sống bằng một cách nào đó. Chứa đựng một sức mạnh lớn bên trong với cô bé ấy.

Cấp độ 1: Tác động lên vật chất
Sau khi khám phá ra năng lực của bản thân, đa số đối tượng Lục Thể sẽ bắt đầu thử nghiệm chúng. Thông thường, các khả năng liên quan đến điều khiển vật chất sẽ xuất hiện đầu tiên. Chúng có thể bao gồm Di Chuyển Vật Chất (khả năng cho phép một người sử dụng tác động vật lí lên một vật mà không có cần tương tác vật lý), Chuyển Đổi Vật Chất (khả năng cho phép người sử dụng biến đổi cấu trúc vật này thành vật khác) và Kiến tạo vật chất (khả năng cho phép người sử dụng có thể phá hủy vật chất cũng như tạo ra vật chất).

Phải mất một thời gian trước khi Josephine lại có thể khiến cho điều gì đó xảy ra theo ý muốn của cô ấy. Lúc đầu, cô đã cố gắng trỏ những đồ vật vô tri vô giác và sắp xếp chúng xung quanh, như thể các nguyên tử chứa trong đó là những người lính đợi lệnh. Khi thất bại, cô đã cố gắng thực hiện các cử chỉ bằng tay và nói những lời thần kì. Điều này cũng vậy, chứng tỏ không có hiệu quả chống lại sự vĩnh cửu của hiện thực. Cô cố gắng đơn giản suy nghĩ rất chăm chỉ vào một vật thể, nhưng giải pháp tỏ ra phức tạp hơn.

Vào nửa đêm, cô đã tìm được cách để kiểm soát năng lực của bản thân. Cô bật dậy từ cơn ác mộng, cố gắng trấn tĩnh bản thân. Cô đã nhìn thấy cô đang ở trên bến tàu đó, tại khoảnh khắc khi cái thùng rơi xuống chỗ cô, mọi thứ dường như chậm lại. Cô ngửi thấy mùi nước biển, nghe thấy những tiếng sóng vỗ xung quanh. Cô cố gắng hết sức để thoát ra khỏi chỗ cái thùng, nhưng cô cảm thấy như toàn bộ cơ thể bị bọc trong bê tông. Cô không thể cử động. Trong tình huống buộc phải kiểm soát sức mạnh của mình hoặc bị nghiền nát, cô nhắm mắt lại và cố gắng tập trung. Trong đầu cô, cô nhìn thấy cái thùng. Cô thấy trọng lực kéo nó xuống, và ma sát kéo nó lên. Cô nhìn thấy không khí di chuyển qua bề mặt của thùng, cô nhìn thấy các hạt nano cấu tạo nên các nguyên tử, các nguyên tử đó hình thành những phân tử gỗ đã tạo nên cái hộp.

Và rồi, cô ấy nhận ra rằng điều đó không đúng. Điều khiển hiện thực, nói một cách đơn giản nhất, chỉ là một vấn đề về cách nhìn.

Nhiều năm sau, Josephine trở lại bến tàu. Những con sóng đang gợn một cách nhẹ nhàng, ít nhất cho đến khi những người khác nhìn thấy nó. Josephine có thể cảm nhận được động năng nằm trong nước, nguồn năng lượng đang tạo ra sóng, nguồn năng lượng chảy bên trong ngọn sóng và cảm nhận được các hạt nguyên tử giữa mặt đất và nước, giữa mặt trời và mặt trăng. Nhưng riêng mùi nước biển, thứ mùi ngọt ngào lan tỏa trong không khí, cô không có cách nào để tái tạo hoặc phân tích nó. Sâu trong cô, cô biết điều cảm giác đó được tạo ra từ các xung thần kinh, ký ức, các hạt nguyên tử. Nhưng Josephine không muốn phân tích nó, cô ấy không muốn làm hỏng điều kì diệu này.

Josephine không nói với ai về khả năng của cô ấy. Cô làm điều đó để bảo vệ bản thân và những người thân yêu của cô. Nhưng một phần, cô ấy biết rằng nếu ai đó biết cô ấy có thể làm gì, họ sẽ cố gắng sử dụng cô cho những mục đích riêng của họ.

Và Josephine đã có kế hoạch của riêng mình.

Nếu không có ngoại lệ được nêu, nội dung của trang này được xuất bản dưới giấy phép Creative Commons Attribution-ShareAlike 3.0 License