Hạt Giống Của Một Ý Tưởng


đánh giá: +11+x

Phòng họp nhỏ ấy dự định dành cho hai mươi người. Bây giờ, nó có thể chứa được sáu mươi người.

Từng người trong số họ được nhồi nhét trong căn phòng, đều đến từ các cấp bậc cao nhất của Tổ Chức. Ít nhất một người trong số họ là thành viên của Hội Đồng O5, mặc dù chỉ một người trong số họ biết được đó là ai. Họ đang xem các bản ghi âm và phân tích về vi phạm an ninh gần đây của Điểm-17. Đánh giá. Phân tích.

Đa phần thì họ đang xem các cảnh quay về SCP-105.

Ngay bên ngoài ngưỡng cửa, một nhóm nhỏ hơn năm người đang theo dõi hoạt động trong phòng họp giao ban. Người đầu tiên mang giày cao gót, và có vẻ say mê bởi đoạn ghi hình. Người thứ hai đội một chiếc mũ, và một biểu cảm đờ đẫn. Người thứ ba mặc một bộ âu phục sẫm màu kèm vẻ mặt nghiêm túc, làm nổi bật bởi khí chất quân đội. Người thứ tư đeo kính. Người thứ năm đeo một đôi găng tay đẹp làm từ da Cordovan.

Năm người này không phải là thành viên của Hội Đồng O5. Nói một cách dễ hiểu là họ thuộc nhóm thư ký của các O5. Mọi thứ về họ đều được bảo mật: tiểu sử, chức vụ, vai trò, tên họ, thậm chí cả giới tính. Họ đã đủ gần đến đỉnh để nắm lấy quyền lực, nhưng vẫn hữu ích để hy sinh.

"Các vị thấy họ rồi đấy," Gót Giày nói. "Họ cũng đang nghĩ vậy."

"Tôi không thể tin rằng chúng ta đang thực sự xem xét điều này," Chiếc Mũ nói.

“Cô ấy đã không thể rèn luyện khả năng của mình trong mười năm qua.” Âu Phục nói "Kể từ Omega-7."

"Chín năm," Gót Giày nói, xem đoạn ghi âm trên máy chiếu của phòng họp.

"Dù vậy đi nữa," Âu Phục nói.

"Đây không phải là khả năng dị thường." Mắt Kính nói. "Chỉ là kỹ năng từ việc rèn luyện sử dụng vũ khí."

"Dù vậy đi nữa." Âu Phục lặp lại. "Hãy nhìn cách cô ta xử lý khi súng bị kẹt." Âu Phục lắc đầu thán phục. "Đập, kéo và thả, khai hỏa, không do dự. Trí nhớ của cô ta thật phi thường."

"Tại sao ý tưởng này lại hấp dẫn đến vậy?" Chiếc Mũ hỏi. "Đó chỉ là một vụ vi phạm quản thúc bình thường mà. Tại sao mọi người lại quan tâm đến SCP này chứ?"

"Chẳng phải đã rõ rồi à." Gót Giày nói. "Bởi vì cô ấy là biểu tượng của Omega-7 cùng với Able. Chúng tôi đã loại bỏ Able, cũng như là Iris. Có lẽ không cần thiết phải loại cả hai."

"Như thế là không đủ." Chiếc Mũ nói.

Găng Tay mỉm cười. "Bởi vì một số người trong Tổ Chức luôn muốn chơi đùa với các siêu anh hùng."

"Không chỉ là về chuyện đó." Gót Giày nói. "Chúng ta đều biết Hội Đồng tự xác định rằng chúng ta cần phải tận dụng các tài sản dị thường của mình nhiều hơn. Chỉ riêng lượng thuốc lú được sử dụng đã gia tăng ồ ạt trong vài năm qua. Và nếu không có Neo Hằng Thực Scranton, chúng ta đã không tồn tại rồi."

"Chúng hầu hết là dị thể được sử dụng vì lý do cơ bản." Chiếc Mũ trả lời. "105, và những dị thể như cô ta là những thứ không nên tồn tại ngay từ đầu. Ngay cả khi bỏ qua việc đó đi nữa, thì việc sử dụng những dị thể có trí khôn làm vũ khí luôn là một ý kiến tồi tệ."

"Có lẽ thế." Gót Giày nói. "Nhưng hãy nhìn xem. Ý tôi là, cô ấy đã giết năm đối tượng thù địch và giúp ngăn chặn một vụ vi phạm. Các vị cũng đã xem các báo cáo tâm lý: cô ấy hoàn toàn trung thành. Và với khả năng của mình — nếu chúng ta cho phép cô ấy phát triển chúng một lần nữa — tiềm năng của cô ấy là —"

"Tiềm năng hả?" Chiếc Mũ hỏi. "Những thứ đang được đề xuất là chọn một SCP — lại là một trong những dạng người an toàn nhất của chúng ta — và làm cho nó nguy hiểm hơn nhiều lần. Và đó chỉ mới là bắt đầu thôi. Chúng ta sẽ mang SCP nào khác vào dự án này đây? Chúng ta sẽ lo sang 076 một lần nữa à? Các vị nghĩ chúng ta sẽ mất bao nhiêu cơ sở lần này đây?"

“Các vị biết chúng ta đã khôn ngoan hơn lúc trước rồi,” Gót Giày nói.

"Thật vậy à? Tại sao điều này lại cần thiết chứ?"

“Các vị đã xem các tài liệu lưu trữ, giống như tôi.” Gót Giày nói. "Quay về thời điểm Omega-7 còn tồn tại, Tổ Chức đã lưu trữ được bao nhiêu đối tượng SCP? Và chúng ta đã lưu trữ bao nhiêu vật thể kể từ đó? Chúng ta đã lưu trữ bao nhiêu đối tượng trong những năm qua?"

Tất cả họ đều biết câu trả lời.

"Điều đó không khiến phản ứng này đúng đắn," Chiếc Mũ nói. "Không phải những gì chúng ta đang thảo luận. Không phải về một đội đặc nhiệm dị thường."

"Chúng ta đang ở giới hạn của mình. Chúng ta không thể chỉ quản thúc một cách thụ động được nữa. Các vị đã xem tất cả các báo cáo mà tôi có. Tất cả vật thể Thaumiel mới mà chúng ta buộc phải tạo ra? Chúng ta cần phải tiến xa hơn. Chúng ta cần tận dụng tất cả tài sản của mình. Chúng ta cần hành động ngay bây giờ, hoặc có thể chúng ta sẽ không tồn tại được thêm chín năm nữa. Và có thể Trái Đất cũng không được như vậy. "

"Một đội đặc nhiệm không giải quyết được vấn đề đó."

"Có thể không. Ngay bây giờ thì có thể không. Nhưng đó là một sự khởi đầu. Nó gửi đi một thông điệp. Tạo cơ hội cho những thứ khác."

"Chi phí sẽ quá cao. Các vị nên biết điều đó."

“Tôi cũng có một số lo ngại,” Âu Phục nói. "Dự án Tái Sinh sẽ bị so sánh với Sự Cố Zero và sự việc của Kondraki. Omega-7 là một trong số ít dự án có thể tưởng tượng rằng mọi người có thể gặp vấn đề lớn hơn với việc ghi nhớ so với sự phá hủy của Địa điểm-19."

“Tôi hiểu điều đó,” Gót Giày nói. "Nhưng… cứ nhìn xem."

Gót Giày gật đầu với nhóm trong cuộc họp. Họ đang xem lại cảnh 105 tiêu diệt những kẻ xâm lược. Một nhà phân tích đang giải thích lý do tại sao Đội Iris bị giải tán. Cô ấy đang nhận các câu hỏi. Mọi người đặt câu hỏi. Lượt dùng micro nối dài vào hành lang.

“Nếu chúng ta không làm việc này,” Gót Giày nói, “một vài năm nữa sẽ có người khác làm. Và họ sẽ phạm phải sai lầm.”

"Tôi phải thừa nhận rằng tôi rất ngạc nhiên về phản hồi này," Âu Phục nói. "Tôi tưởng rằng rất nhiều người đã xem 105 không còn quan trọng sau tất cả thời gian qua. Thiếu đi chiếc máy ảnh, có thể xem cô ta đã bị vô hiệu hóa."

"Một vài người," Gót Giày nói. "Nhưng phần lớn thì không."

"Liệu tôi có thể?" Găng Tay lên tiếng lần thứ hai. "Iris Thompson chỉ đứng sau Able với tư cách là tài sản quan trọng nhất của Omega-7. Dù tốt hay xấu, mọi người đều nhớ đến Omega-7. Nó để lại dấu ấn trong tổ chức của chúng ta lớn hơn hầu hết mọi thứ khác kể từ Hỗn Kháng. Chúng ta không thể xem nhẹ điều này."

"Ngay cả khi tôi đồng ý với điều này," Chiếc Mũ nói, "việc đó sẽ không bao giờ được chấp thuận. Rất nhiều người sẽ phản ứng với việc này một cách… tiêu cực."

“Bất kỳ sự thay đổi đáng kể nào đều khiến mọi người tức giận," Gót Giày nói.

"Sự khác biệt là lần này họ sẽ có cơ sở để phàn nàn," Chiếc Mũ nói. "Và ngay cả khi… ngay cả khi việc này được chấp thuận… cô ấy sẽ không đồng ý đâu."

"105?" Gót Giày thắc mắc. "Cô ấy sẽ đồng ý thôi."

"Able đã giết phần còn lại của Omega-7, nhớ chứ? Khi cha mẹ cô ấy mất, cuộc sống trước đây của cô ấy cũng không còn nữa, đội của cô ấy trong Omega-7 bao gồm tất cả những người cô ấy quan tâm trên thế giới. Và cô ấy nhìn họ chết." Họ tạm dừng. "Cô ấy mười lăm tuổi. Mười lăm. Cô ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho chúng ta vì điều đó, và cô ấy sẽ không bao giờ đồng ý với việc này."

"Cô ấy sẽ đồng ý," Gót Giày nói.

"Tôi sẽ không tham gia vào việc này," Chiếc Mũ nói. "Nếu các vị muốn làm điều này, mọi người biết phải làm gì rồi. Nếu cần lời khuyên, các vị đã biết tìm tôi ở đâu rồi đấy. Nhưng tôi không thể đồng ý những gì đang được đề xuất ở đây. Tôi xin lỗi."

Chiếc Mũ ngã vật đại diện của mình và bỏ đi. Những người còn lại đứng im lặng theo dõi hoạt động trong phòng họp giao ban.

"Vậy định gọi nó là gì?" Âu Phục hỏi Gót Giày. "Đội Đặc Nhiệm Cơ Động ấy. Định hồi sinh Omega-7 à?"

“Không phải Omega-7.” Gót Giày nói. "Quá nhiều gánh nặng. Chúng ta biết mình cần phải làm việc này theo cách khác. Chúng ta cũng có thể bắt đầu với cái tên."

"Chúng ta muốn nó mang ý nghĩa số học," Găng Tay nói. "Quan trọng đối với một dự án như thế này. Hãy sử dụng Alpha-9."

"Vậy là Găng Tay sẽ tham gia à?"

"Không đời nào. Đây là một ý tưởng tệ hại. Nó có thể là ý tưởng tệ nhất tôi từng nghe từ những con người thông minh ở đây." Găng Tay mỉm cười. "Nhưng chắc nó cũng sẽ rất là thú vị. Tôi chúc các vị may mắn."

Những người còn lại trong nhóm nhìn Găng Tay biến mất trên hành lang.

"Còn hai người thì sao?" Gót Giày hỏi Âu Phục và Mắt Kính.

Âu Phục gật đầu. "Hiện tại thì tôi đã bị thuyết phục."

"Tôi cũng đồng tình," Mắt Kính nói. "Bỏ qua sự dè dặt của tôi, tôi không thể phủ nhận rằng đây là một đề xuất phù hợp một cách tự nhiên cho Dự Án Phục Sinh. Tôi biết một vài đồng minh tiềm năng được đánh giá cao, những người sẽ… nhảy thẳng… vào loại cơ hội này. Chúng ta có thể làm điều đó ngay lúc này. Chúng ta sẽ chẳng đạt được gì nếu không thử. Lần này chúng ta có thể kiểm soát đủ để không có tổn thất nhân mạng hoặc thiệt hại không cần thiết cho Tổ Chức. Nếu việc đó gây bất lợi cho chúng ta, vậy cứ thế đi. Ít nhất thì lúc đó chúng ta sẽ biết. "

"Vậy hãy mở lại Chiếc Hộp Pandora," Gót Giày nói. "Tôi cho rằng trong huyền thoại đó, dù sao thì chiếc hộp cũng không bao giờ được đóng lại."

"Không phải Chiếc Hộp Pandora," Âu Phục nói. "Hãy gọi theo bản chất của nó."

"Và đó là cái gì?"

“Những gì còn sót lại sau khi Chiếc Hộp Pandora được mở ra,” Âu Phục nói. "Hy Vọng Cuối Cùng."

Nếu không có ngoại lệ được nêu, nội dung của trang này được xuất bản dưới giấy phép Creative Commons Attribution-ShareAlike 3.0 License