« Chỉ Một Lần Xa Con | Đã có ai thật sự hiểu rằng đây là gì không? | Tôi Sẽ Cố Gắng Sống Như Thế »
Hub
Đây là một đoạn trích không đầy đủ từ cuộc đời của tác giả series này. Tất cả những phân đoạn dưới đây được lấy ra từ cuốn nhật ký của cô, được chỉnh sửa và lưu lại thành những đoạn trích liên quan để đọc và giải trí. Chúng ta sẽ gọi cô ấy là Sunset.
Xin chào!
Nghe nói rằng, việc viết được nên câu chuyện này chả khác nào một phép màu cả.
Ngày 23 tháng 11 năm 2017
Lễ Tạ ơn ở Mỹ. Ít ra thì không có ai bàn chuyện chính trị cả. Có mấy đứa cháu gái ồn ào năng động, và đồ ăn cũng khá ngon (dù sao thì đứa cháu lớn nhất của cô, 12 tuổi, đã làm ra món ăn ngon nhất ngày hôm đó), và vì đây là căn hộ của Vovó1 cô, nó là một cách tốt để có thể rời nhà. Càng đỡ cô đơn hơn càng tốt.
"Xong hết rồi." Sunset vỗ tay. "Con có thể đi vệ sinh được không?" Mặc dù Vovó đang bận nói chuyện với con gái bà và những đứa cháu, bà vẫn mỉm cười và gật đầu với Sunset.
Phòng vệ sinh ở nhà ăn công cộng đã bị khóa lại để tu sửa, vậy nên cô phải đi đến chỗ của Vovó. Cũng không tốn nhiều thời gian cho lắm; khoảng một phút cho cả đi lẫn về, và khoảng 30 giây để cô rửa tay. Mặc dù vậy, chỉ cần 20 giây thôi cũng đủ để khiến cô ấy chìm đắm trong suy nghĩ và những nỗi lo của mình.
Trong lúc cô tiếp tục bước đi, những suy nghĩ chợt hiện ra trong đầu. Sớm hay muộn thì cô cũng phải đưa ra quyết định. Cho dù có là tiếp tục ép buộc bản thân trong Lễ Tạ ơn, hoặc chạy đi, hoặc nằm xuống và chấp nhận số phận, hoặc thử coi mấy hình bóng đó không chỉ là những hình tam giác, hình tròn và hình vuông phiền phức, hoặc chui vào một góc để nghịch điện thoại, hoặc…
Hoặc…
Hừm.
Sunset rửa tay, nhận ra rằng bây giờ trong gương là một người phụ nữ hoàn toàn khác, một người xui xẻo đến mức phải quay trở về với gia đình của cổ. Nhưng đấy không phải là cô. Cô ấy khá giả, có thể đưa ra lựa chọn, mặc dù những lựa chọn của cô ấy khá là… hừm. Lại đắm chìm trong suy nghĩ à?
Khi cô đang kéo lê bản thân mình về một nơi nào đấy, cô đi ngang qua phòng của ông cô, nơi cô nhìn thấy nó. Một tên sát nhân cầm rìu đang đứng ở phía bên kia chiếc giường, không nhìn rõ mặt. Cô nghiêng đầu về một bên. Không có phản hồi.
Cô vẫy tay.
Nó vẫy lại.
Cô nhún vai và rời đi. Và trước khi cô biết thì —
"ÉÉÉÉÉÉÉÉÉÉÉÉÉÉÉÉÉÉÉÉÉÉÉÉÉÉÉÉÉÉÉÉÉÉÉÉC!"
Sunset chạy xuống ngay lập tức. Cô đặt tay lên cửa ra của khu phức hợp. Đây không phải thời gian để dành cho những gì cô đang làm nữa, cô phải kiểm tra mấy đứa cháu của cô vì nghe nghe có vẻ như bọn chúng đang gặp rắc rối. Cô chạy và quay trở về nhà ăn.
Chúng chỉ đang chơi đuổi bắt với nhau. A, đúng là tuổi trẻ.
Tối hôm đó, cô gọi cho ông bà mình để xem họ có ổn không. Họ ổn.
Ngày 24 tháng 11 năm 2017
psul đã đưa ra lời nhận xét về câu chuyện đầu tiên của Sunset. Giờ cô có thể sử dụng nó cho những tác phẩm trong tương lai. Ít ra thì mọi thứ về series này đã diễn ra suôn sẻ.
Mặc dù vậy tôi vẫn cảm thấy nó kì kì sao ấy. "Này, làm thế nào để tôi điều chỉnh lại bài mình cho phù hợp với sở thích và yêu cầu cụ thể của bạn?” là thứ mà tôi suýt thì đã gửi đi. Tôi đã phải chỉnh nó lại thay vào đó. Như thể việc đó chả phải là một vấn đề lớn vậy .
"tôi đăng truyện mới lên series vào mỗi thứ hai và thứ năm hàng tuần, hy vọng những tác phẩm khác sẽ phù hợp với khuynh hướng cá nhân của bạn hơn!"
Tôi thậm chí còn không nghĩ đến điều đó; tại sao lại phải viết một thứ mà không ai thích? Ý tôi là, sẽ ra sao nếu đây là phao cứu tinh và là Kinh Kính Mừng của riêng tôi; giảm nó xuống cũng sẽ không khó lắm, phải không? Vậy nên tôi đã đợi chờ để nhận được câu trả lời. Giá trị của bản thân là gì ngoài những đánh giá của người khác?
Tôi nhớ có lúc tôi ngủ quên trước máy tính và thức dậy với một tin nhắn Wikidot từ anh ta.
"Không cần phải hy vọng đâu! Sẽ tốt hơn rất nhiều nếu bạn viết nó để phù hợp với khuynh hướng và mục đích của *bạn*, thay vì lo lắng về suy nghĩ của một người trên internet."
Phải thừa nhận rằng đó là một lời khuyên đơn giản, nhưng vào thời điểm đó, chỉ bấy nhiêu thôi là đủ rồi.
Ngày 25 tháng 11 năm 2017

Thánh điện nằm ngay bên ngoài ngôi nhà.
Sunset ra ngoài hút thuốc lá và suy ngẫm về những dự định tương lai của cô trong đêm đầy gió ở New England. Chỉ mới gần đây thôi khi cô cuối cùng cũng dùng hết chỗ cần sa còn lại, và không thật sự có thời gian để đi mua2, cô cảm thấy như mình phải hút một thứ gì đó. Đã nhiều năm trôi qua kể từ khi cô làm một điếu, nó không thể kinh tởm và rác rưởi như trong trí nhớ của cô, nhỉ?
Sau bao nhiêu sự thất vọng và những lần không có sự hợp tác từ gió, cuối cùng cô cũng châm lửa đốt được điếu thuốc và làm một hơi —
khụ khụ
"ĐỤ MẸ NÓ, tởm vãi." Nó tệ đúng như cô ấy nhớ. Thôi thì bỏ nó đi vậy. "Sao cũng được. Để xem nào." Cô lấy ra cuốn sổ cô mang theo, liệt kê chi tiết tổng số tiền cô có gần đây, và địa điểm có thể chuyển đến. Không có bất kì hy vọng thực sự nào cả; rất nhiều suy đoán và “Có thể”, khá nhiều cơ hội để nhận được câu “Không, xin lỗi”. Ồ, như cái cách mà câu chuyện lúc nào cũng diễn ra ấy.
Ngày ngày, danh sách các địa điểm ngày càng ngắn lại, và số người cô có thể liên hệ thậm chí dường như còn giảm nhanh hơn nữa. Cô bắt đầu cắn
Ngày 26 tháng 11 năm 2017
móng tay của mình, rồi đến ngón tay của cô ấy, và cổ lại làm thế nữa rồi.
Điều tiếp theo cô nhớ là mình đang nằm trên giường. Chà, đó là cô ta, nhưng cô ấy đã thấy mình làm thế. Ôi, cô ước rằng mình có thể với tay ra và chạm vào cánh tay của cô ấy, nói rằng "Nó sẽ ổn thôi, xin hãy cố gắng kiên trì."
"Nó sẽ ổn thôi. Làm ơn bình tĩnh lại!" Con thú nhồi bông ở bên phải cô, một con chó trắng hồng, đặt chân nó lên cô và gật đầu. "Chỉ cần vượt qua đêm nay thôi. Không sao đâu."
"thậtà" cô lẩm bẩm với móng tay đang cắn dở của mình.
"Mày chỉ có thể làm đến thế thôi. Tại sao lại phải cố gắng gánh vác nhiều hơn những gì mày có thể thế, đồ ngốc này?"
"taonghĩvậy "
Cô cuộn tròn lại và nhắm mắt.
“Có muốn ăn hay uống gì không?”
“không, cảmơn”
Giấc ngủ đến dễ dàng một cách đáng ngạc nhiên.
Buổi chiều. Đó là lúc Sunset gượng dậy khỏi giường, lục tung tủ lạnh ra để tìm đồ ăn thừa từ bữa trưa, mà cô ấy đi đến một quyết định; những đoạn trích từ cuốn nhật kí của cô sẽ là những phần mà bạn hiện đang đọc.
Tôi đoán điều quan trọng cần lưu ý rằng tính đến thời điểm hiện tại, 95% thời gian rảnh của tôi là để dành cho series này. Định nghĩa của thời gian rảnh là gì? Một câu hỏi tuyệt vời, độc giả à.
Một vài trong số những việc tôi làm là… chà, sở thích, nhưng tôi đã trau dồi kĩ năng của mình trong lúc làm chúng và khiến bản thân có thể kiếm được tiền từ đó. Tôi dành rất nhiều thời gian cho việc này, nhưng đó chỉ là khi mà tôi không cảm thấy quá trầm cảm với tình huống của mình thôi. Ngoài ra, tôi cố gắng làm từ một đến hai đơn xin việc một tuần cho nhiều nơi khác nhau. Nó đã gần ba năm kể từ khi tôi bắt đầu quá trình này, nhưng này, cuối cùng thì cũng phải có một thứ gì đó thôi.
5% thời gian rảnh của tôi là để chơi điện tử và xem một vài chương trình hay bộ phim nào mà có vẻ ít thú vị nhất. Dù sao thì việc giải trí là một điều quan trọng mà. Lúc nào cũng làm việc mà chả chơi bời gì thì chán lắm, v.v.
Với phần còn lại, đó là dành cho việc viết và chỉnh sửa liên tục. Lo lắng về việc liệu câu chuyện có quá riêng tư hay không, hoặc siêu thực quá mức, hoặc không đủ siêu thực, liệu những chi tiết được đưa vào có hợp lí hay không và liệu việc cố tình viết những điều bất hợp lí có ổn hay không. Nghe nói rằng việc biên tập các câu chuyện là một công việc khó khăn.
Tải lại.
Tải lại.
Tải lại?
Chà, nhất định sẽ có người đọc bài này vào một lúc nào đó thôi.
Ngày 28 tháng 11 năm 2017
Trên IRC, những người bạn của cô đang thảo luận về việc tạo ra những tác phẩm nghệ thuật và nội dung. Sunset không nhớ về nó nhiều cho lắm (Tôi nghĩ là mình đã đơ ra khá nhiều lần), nhưng có ai đó3 đã nói ra cách bạn ấy cảm thấy về việc có lẽ sự đau khổ là một thứ đáng để được đưa ra.
Nếu không thì tôi cũng không biết làm sao để nói cho bạn ấy. Nhưng tôi chắc bạn ấy đã biết rồi.
Ngày 29 tháng 11 năm 2017
Một điều buồn cười về việc thay đổi hộ chiếu này; nếu bạn muốn thay đổi họ tên và giới tính của mình trên đó, bạn sẽ cảm thấy cái quy trình sẽ phức tạp và nặng nề hơn rất nhiều so với việc chỉ đổi tên, hay thậm chí là chỉ gia hạn nó. Mẹ của cô đã phải giúp cô trong suốt quy trình đó, và dù vậy nó vẫn mất nhiều tuần chờ đợi cho hộ chiếu mới được gửi đến để cuối cùng Sunset cũng có cảm giác được trở thành một công dân thực thụ trong con mắt của chính phủ. Ít ra thì là một người đồng tính và chuyển giới ở nơi cô đang sống tại Hoa Kỳ không tệ như những nơi khác; không thể chịu nổi chỉ ở mức vừa phải thôi.
Ngày 30 tháng 11 năm 2017
Sunset và bác sĩ trị liệu của cô đã nói về nhiều chủ đề khác nhau chỉ trong một tiếng đồng hồ, đó là một thành tích hiếm có. Những mối quan hệ trong quá khứ của cô, các mối quan hệ tiềm năng trong tương lai, sức khỏe tinh thần, ý nghĩ tự sát, manga, các tác phẩm của Hirohiko Araki, và các loại thuốc mới có thể được tạo ra. Cũng chỉ có bấy nhiêu chủ đề mà bạn có thể nói được trong một tiếng, nhưng có một thứ gì đó đặc biệt gây ấn tượng với cô. Thật khó để có thể thuật lại cuộc đối thoại đúng chính xác như những gì đã xảy ra, nhưng nó giống như ở những buổi gặp mặt trước đó.
"Bạn có tin là bạn thấy rằng sự hoang tưởng của mình luôn có một lí do chính đáng không?"
Câu hỏi này thật hóc búa. Xét về mặt logic, sự hoang tưởng không phải lúc nào cũng là thứ được lí giải, hay thậm chí là nằm trong những thứ thường được lí giải nhất. Con người có thể tin vào những điều như vậy chỉ vì họ từng phản bội trong quá khứ, hoặc do các ảo tưởng của chính bản họ, v.v… Nhưng này… không phải sẽ tốt hơn nếu bạn tin vào bản năng của mình à? Nếu bạn sai khi không tin vào nó thì sao, và ngay vào lúc mà bạn không tin tưởng vào nó, bạn sẽ thực sự bị giết? Chính phủ sẽ cố gắng để bịt miệng bạn vào giữa nửa đêm, thật sự đấy.
Sunset không biết nên trả lời như thế nào, vì vậy nó sẽ là chủ đề để bàn luận trong một hay hai tuần tới và xem xem liệu nó có câu trả lời nào không.
"Nhưng hãy cố gắng trả lời thật lòng nhé, bằng không thì bạn sẽ bị mắc kẹt trong một vòng lặp phản hồi đấy." Bác sĩ trị liệu của cô không nói như vậy, nhưng chắc chắn là có ý đó.
Trên đường trở về nhà, cô xem lại phân cảnh từ câu chuyện để đăng nó lên tối hôm đó. Sau khi Draven nhận được phong bì manila từ bàn làm việc của cha anh, anh sẽ gọi điện cho Ts. Simon Glass, hỏi rằng anh ta có nghĩ Talloran sẽ ổn không. Sau đó anh ấy sẽ gọi cho Hikari Yamada để bảo cô ấy hứa với anh rằng cô sẽ chăm sóc cho Talloran nếu anh không có ở đây.
Nhưng nó nghe trịch thượng quá; nó lặp lại những nghi ngờ và cảm xúc từ tình bạn và các mối quan hệ trước, sự không tin tưởng của bạn bè và đồng đội, những hoang tưởng về những gì sẽ xảy đến với bạn và những người bạn yêu thương… chỉ là nó không hề công bằng khi viết về một thứ thật vui vẻ và tốt đẹp trong khoảng khắc đó như là một thứ gì đó được đong đầy bởi sự ngờ vực và nỗi buồn, vì tất cả các mối quan hệ đồng tĩnh chắc chắn sẽ bị vạch trần trước mặt truyền thông. Tại sao họ lại không thể có được hạnh phúc? Ngay cả trong một series đầy mâu thuẫn như này khi Talloran phải đối mặt với điều tồi tệ nhất và [BỊ TÁC ĐỘNG]4, nó vẫn khả thi cho cậu được hài lòng với Draven và được yêu.
Vậy nên phân cảnh đã bị thay đổi. Draven sẽ chỉ đơn giản là trèo lên giường nằm với Talloran và ngủ cùng cậu, cảm thấy dễ chịu và thỏa mãn. Ít nhất thì, cảm thấy an toàn vào thời điểm đó. Được tin tưởng và cảm thấy an toàn trong vòng tay của người bạn yêu thương, đó có lẽ là cảm giác tuyệt vời nhất thế giới này. Cái này được.
Bữa tối là mì ống với pho mát. Tởm. Thế này là được rồi.
Chương trình soạn thảo văn bản đang chạy và Sunset nhìn vào nó trong vài tiếng đồng hồ, ngắm nhìn con trỏ chuột nhấp nháy. Một giọng nói nào đó vang lên trong đầu cô, và cô chỉ nhận ra nó sau khi nó vẫn tiếp tục vang vọng. Ai chà. Có lẽ làm một giấc sẽ hiệu quả hơn.
Ngày 1 tháng 12 năm 2017
Dù sao thì ngày mai là một ngày hoàn toàn mới mà.
Không có cách nào tốt để kết thúc câu chuyện này cả. Cho dù tôi dùng đoạn trích nào để kết lại, hay dù tôi có tiếp tục trong bao lâu (ngay cả cho đến hôm nay), không có gì thỏa mãn được cả. Tất nhiên là không có rồi; sẽ chả có phần đời nào lại kết thúc bằng một cách đầy viễn mãn đâu. Nhưng nếu cuộc đời tôi có cảm giác như là một điều hư cấu, có lẽ tôi cũng nên được ảo tưởng về một thứ gì đó, phải chứ?
(Và liệu đây có phải là một sự ám chỉ/bắt chước lại ghi chú ở cuối 3999 không á? Đúng vậy đấy. Cảm ơn.)
Một trong số những cuộc thảo luận lúc trước của tôi cùng những người khác về cách kể chuyện và tường thuật đã khiến tôi phải cẩn thận với mức độ mà một người có thể bộc lộ trái tim của mình. Tôi luôn luôn viết theo trái tim mình. Đó là một điểm yếu của tôi. Đối với tôi, việc viết một câu chuyện từ một thứ gì mà tôi hoàn toàn không có kinh nghiệm là điều cực kì khó, vì tôi cảm thấy nó không có gì để cho tôi đặt bản thân mình vào, không có gì để cho tôi lấy cảm hứng từ đó. Và nếu tác phẩm chẳng có chứa chút cảm xúc từ nội tâm tôi nào, thì tôi đang viết cho ai đây? Chắc hẳn là một độc giả được chọn lọc cụ thể rồi.
Khi tôi mới bắt đầu viết series này ấy, nó hoàn toàn là theo ý thích của tôi. Vào cái ngày tôi đăng truyện đầu tiên lên, tôi đã không thể ngủ được. Những kí ức, những suy nghĩ, và những chấn thương tồi tệ ập đến, và tôi đã tin rằng việc mình đang bị theo dõi là chỉ để giải trí mà thôi. Máy quay trong những tấm thảm, cảm biến trên những bức tường, tất cả đều cho thấy tôi đã đau khổ như thế nào. Không thể ngủ được, thậm chí nó còn không cho tôi được chìm trong những cơn ác mộng nữa. Nếu bạn đã đọc series này và hiểu được mối liên hệ của nó với những phép ẩn dụ và cảm xúc cá nhân tôi, thì tôi không phải giải thích gì thêm nữa. Bạn đã hiểu được rồi.
May mắn thay, tôi vẫn còn một chút khả năng kiểm soát bản thân, và với tí năng lượng còn sót lại, tôi nằm bò ra sàn, ngơ ngác. Mình đang định làm gì ấy nhỉ? Tôi thấy lạc lõng và bối rối. Tôi cần thời gian để thể hiện cảm xúc của tôi. Vậy nên tôi đến bên máy tính của mình và viết. Tôi viết, viết nữa, viết mãi, viết những chi tiết xuất hiện trong đầu tôi vào câu chuyện, và nhận ra Talloran đang nói thông qua bản thân mình. Tôi tin là các nhân vật không phải là thứ gì đó được tác giả tạo ra; họ đã tồn tại từ trước, và chúng ta chỉ mang họ ra qua việc viết lách và qua những nỗ lực để sáng tạo. Vậy nên tôi viết, Talloran nói câu chuyện của cậu cho tôi. Và rồi tôi nhận ra có nhiều điều trong câu chuyện hơn những gì tôi có thể kể trong giây phút đó. Vì vậy tôi đã nhanh chóng chỉnh lại những phần trước, và đặt các thanh điều hướng vào bên dưới, không biết tiếp theo sẽ là gì.
Dù sao thì tôi cũng chỉ việc tiếp tục viết thôi mà. Chắc chắn phải có thứ gì đó để mong chờ chứ, bằng không tôi sẽ tiếp tục cảm thấy lạc lõng, không có định hướng mất, và câu chuyện của Talloran sẽ không bao giờ kết thúc được. Tôi ngồi cả ngày, không biết mình nên làm gì tiếp theo. Và trong giấc ngủ trưa hôm ấy, Talloran đến với tôi và kể tôi nghe mọi thứ. Từng chi tiết một trong câu chuyện mà tôi nhớ rằng ngay sau khi thức dậy, tôi đã ngồi xuống viết và tính trước về nó. Ôi, có thật nhiều điều để mà học.
Tôi trải nghiệm qua những dòng code tạo nên Wikidot. Tôi học cách mà kịch bản hoạt động. Tôi khao khát được thấy khoa học đằng sau những giấc mơ. Tôi xem qua những bài viết Wikipedia về bệnh tim mạch. Tôi cố gắng hoàn thiện bản thân thông qua việc tiếp thu những tác phẩm văn học và hiểu được cách mà người khác viết. Tôi luyện tập. Tôi động từ. Tôi động từ. Tôi động từ.
Tôi.
Có hai thứ tôi không biết phải diễn tả như nào. Không thể nói trước việc gì sẽ xảy ra với Talloran trong phần năm của câu chuyện được, vì cậu rơi xuống, bị kẹt trong cõi vĩnh hằng. Và tôi không biết phải làm gì với phần sáu. Ý tưởng ban đầu của tôi là nhiều phân đoạn hồi tưởng hơn, nhưng nó cũng chỉ có thể kể và phát triển cốt truyện đến thế, như việc bạn cũng chỉ có thể đau khổ đến thế trước khi nó chỉ còn là một thứ nữa để thấy đau khổ. Dù sao thì tôi cũng đã nghĩ về điều này rất nhiều mà. Tôi động từ.
Rốt cuộc thì việc này cũng được giải quyết, sau khi một cuộc thảo luận trên IRC về cảm xúc và bộc lộ nội tâm trong các câu chuyện. Và ngay cả việc viết bài này cũng phải qua khoảng hai mươi lần soát lại. SCP-3999 đã tác động đến trang và kênh chat theo nhiều cách, khá nhiều trong số đó là theo hướng tích cực. Rất nhiều người đã liên kết với nó, nhưng nó còn hơn là một câu chuyện về
LordStonefish và Nghiên Cứu Viên James Talloran5. Nó là về… ừm. Tôi không thể nói cho bạn biết nó là về gì được. Điều quan trọng ở đây là nó có ý nghĩa như thế nào đối với tôi. Thật sự đấy, nếu đây không phải là về tôi theo cách nào đó, tại sao lại phải bận tâm? Việc viết văn nên nên dành cho bản thân, và văn của tôi là chỉ dành cho mình tôi thôi. Tôi chỉ chia sẻ đặc quyền này với người khác khi vì nó mà tôi cảm thấy tự hào về chính bản thân mình.
Những kẻ gièm pha có thể nói đây là một cách để cầu cứu, nhưng không phải. Ở thời điểm hiện tại, tôi cảm thấy tâm lý của tôi khá ổn và cân bằng. Hay là tôi đang làm điều này để hướng sự chú ý vào bản thân. Ừ đúng rồi. Nếu tôi không viết để được chú ý, tôi đã không đăng nó lên trang rồi. Có lẽ tôi đang quá tâm lý. Chắc chắn vậy. Hoặc là đang quá cá nhân.
Bạn nghĩ rằng việc có thanh điều hướng trong một SCP về tác giả là quá meta? Tôi đang đập vỡ bức tường giữa tác giả và người đọc, tại vì khi mà nó bắt đầu thành hình rồi ấy, đôi khi bạn phải kiểm tra xem mình có thể phá vỡ khuôn khổ đến đâu trước khi đạt được sự phát triển. Vậy nên tôi đang mở đường cho bản thân tôi, tại vì đó là tất cả những gì quan trọng; tiến triển của tôi. Toàn bộ câu chuyện này là về tôi, vì bạn sẽ không thể thấu hiểu được Talloran (theo bối cảnh thì là thế) nếu không thấu hiểu được tác giả, và bạn không thể hiểu được câu chuyện nếu bạn không hiểu ảnh hưởng đằng sau nó là gì. Đây là cách chính xác để làm nó, và tôi sẽ không làm điều gì đó mà tôi đặt cả trái tim mình vào một cách nửa vời.
Dù sao thì, chắc vậy.
Ngày 6 tháng 11 năm 2017
Cô nghĩ là cô có thể vượt qua.
Giờ thì khi đã biết được các thông tin quan trọng và liên quan rồi, sao chúng ta không ra chuyển sang Nghiên Cứu Viên Talloran và xem cậu đang làm gì nhỉ. Tôi nghĩ chúng ta đã được hoãn lại đủ lâu khỏi bản thân mình rồi, đúng chứ?
« Chỉ Một Lần Xa Con | Bạn nghĩ rằng điều tồi tệ nhất đã qua rồi. | Tôi Sẽ Cố Gắng Sống Như Thế »
Hub