Bãi Đất Hoang

  • đánh giá: +7+x

Bên Trong

Chiếc dĩa được đặt trên bàn. Rhythm Linn - vị khách đầu tiên và cuối cùng trong ngày - nhìn vào dĩa và cầm dao của anh, thầm nghĩ về người chị thất lạc của mình, Lyrics, "Liệu chị ấy còn sống?" Người phục vụ bên cạnh phớt lờ những lời than thở của anh và rời đi; có lẽ cậu ta chăm chú ngồi nghe hơn nếu như cậu biết những đồng tiền vàng lấp lánh trong túi của Rhythm.

Không cần phải nghĩ ngợi khi cho rằng cách trang trí của Nhà hàng Ambrose dành cho tầng lớp thấp của xã hội: Với những chiếc bàn, ghế và sàn nhà hoàn toàn được làm bởi những loại gỗ cũ nát và luôn chìa ra những góc cạnh thô kệch có thể làm quần áo của những thực khách bất cẩn bị mắc vào, những chiếc đèn chùm trên đầu tiếp tục đung đưa trong khi tỏa ra thứ ánh sáng xanh leo lắt âm u. Mọi cửa sổ đều được bịt kín bằng những tấm kim loại nhằm chặn mọi ánh sáng có thể lọt vào từ cửa sổ. Rất ít người chọn nhà hàng này thành nhà hàng yêu thích của họ. Tuy nhiên, chính nhờ sự ì ặc này mà nhà hàng vẫn trụ vững qua những bình minh cho tới hoàng hôn. Vài ngày trước, Rhythm đã gặng hỏi về những ảnh hưởng của ngày tàn đối với các Nhà Hàng Ambrose thu hút anh. Người pha chế chỉ thẫn thờ và lắc đầu:

"Thịt! Thịt xay! Bọn chúng chỉ trộn lẫn vào nhau thành một cục thịt viên khổng lồ, KHỔNG LỒ khiến lối vào bị chặn và khung cửa vỡ vụn, sau đó chúng nuốt chửng mọi thứ trong nhà hàng một cách không thương tiếc! nhưng những thứ sinh vật nửa người nửa thịt kia đang làm như thể chúng muốn đặt hàng, nhưng khi những cục thịt tươi sống khác lại gần thì chúng sẽ trộn lẫn vào nhau tạo thành một bãi thịt. Ambrose luôn rộng lòng tiếp đón bất kì sinh vật nào tới đây để thưởng thức một bữa ăn, những thứ sinh vật nửa người nửa thịt kia khiến tôi muốn buồn nôn." Người phục vụ của Ambrose đã phục vụ đa dạng các loại vô nhân hay bán nhân, nhưng "những nhân loại" bị tan chảy bởi ánh mặt trời đỏ rực lại khiến họ rùng mình. Thật lạ.

Rhythm Linn nhặt một miếng "thịt" được nấu chín và thổi nó, sau đó để cho nó nguội dần đi. Theo thực đơn, thao tác rã đông cho phép một số phần thịt được hâm nóng, các phần còn lại được đông lạnh; nhiệt độ được điều chỉnh một cách thuyết đến nỗi khiến vị giác của các thực khách bị khuất phục. Anh ta cắn miếng thịt và thưởng thức nó, khi mà các hạt EVE dọc theo đường đẳng nhiệt bùng phát trong miệng, khiến anh "bất ngờ"(Không còn nữa, anh đã nhai qua nhai lại nó rất nhiều lần). Khi miếng thịt nguội đi, một cảm giác nhớt nhát và thô cứng đọng lại trên đầu lưỡi anh. Anh buộc phải thừa nhận rằng thịt được nấu chín dưới ánh nắng mặt trời dai gấp nhiều lần so kẹo cao su

"Tuy nhiên, chúng ta không có bất kì một thứ khác ngoài thứ này trong tất cả nguyên liệu hiện giờ," Rhythm lẩm bẩm lần thứ một trăm và tiếp tục với dĩa thức ăn, nơi mà những tảng đồ ăn lớn vẫn đang chờ được anh ăn.

"Ngài biết đấy, Rhythm. Chúng tôi chỉ sử dụng loại huyền thuật học và memes đặc biệt để chế biến món ăn của chúng tôi, nhưng bản thân các nguyên liệu từ trái đất. Nhưng, ngài biết đấy, thứ đang xảy ra bên ngoài."

"Nhưng đó không nên là một lời biện hộ! Vậy còn những vùng đất bị che khuất hoàn toàn bởi ánh sáng mặt trời?"

"Những nơi đó đều in dấu chân dẫm nát của lũ quái vật xác thịt! tôi tưởng đã thông báo với ngài điều này rồi? Tại sao ngài vẫn hỏi tôi về việc này? Vậy giờ ngài đã hài lòng rồi chứ?"

Và rồi Rhythm câm như hến và cam chịu ăn thứ bùn trộn lẫn bò viên, cái món ăn từng là cơm và bò viên. Anh ăn nhồm nhoàng, khiến cho tất cả đồ ăn được chín dưới ánh mặt trời tự nhiên trộn vào nhau trong bụng và được tiêu hóa từng chút một.

Sau khi nghỉ ngơi cả tiếng đồng hồ, thì Rhythm cuối cùng cũng đứng dậy, với bộ giáp được gia cố bao phủ toàn bộ cơ thể. Mô-đun thị giác điện tử đã được kích hoạt.

"Tôi đi đây," Rhythm bước ra ngoài cánh cổng và để lại vài đồng để trả tiền cho bữa ăn của mình. Bản thân cánh cửa là một điểm dị thường không gian, nên ngay sau khi anh đóng cánh cửa thì nó đã từ từ biến mất, chờ đợi một thần chú huyền thuật để thức giấc.

Anh đã đánh giá 5 sao

Bên Ngoài

Rhythm Linn rời khỏi nhà hàng và sải bước dưới ánh mặt trời, tiếp tục lên đường tìm kiếm chị gái của anh. Vài giờ sau, khi mà bóng mặt trời khuất sau núi, anh dạo bước băng qua ngọn dốc thoải trong khi những ký ức hiện về trong anh.

Anh đã từng tới đây nhiều năm trước , nhất là khi mà anh đang công tác trong Thư Viện Của Lãng Khách; những mảnh nhựa mỏng rải rác trên mặt đất gợi cho anh những ký ức khó quên khi mà anh còn dạo bước qua những hành lang của Thư Viện. Những mảnh nhựa này đáng lẽ là những tấm thẻ thư viện. Khi những hội viên của Thư Viện cổ tầm lên tấm thẻ và niệm chú, một con trỏ màu xanh lục sẽ xuất hiện và hướng dẫn họ cách quay trở về Trái Đất. Bây giờ nó đã khác đi. Khi mà mặt trời hóa đỏ khiến những bông hồng, nhân loại, cỏ cây, thỏ, chuột….. toàn bộ động thực vật trên bề mặt đều chìm vào lớp chăn bùn đỏ máu trên nền đất trơ trọi. Mỗi lần Rhythm giẫm lên thì tấm chăn lại dâng lên một centimet. Và nếu anh bước quá cậu, lớp bùn sẽ leo lên mắt cá rồi tới thân sau đó leo lên thân anh và cuối cùng là nuốt trọn đầu của anh. Tuy nhiên, bộ giáp phức hợp đã bảo vệ an toàn cho anh, và giữ cho da thịt của anh an toàn trước những vũng lầu đỏ máu dưới chân. "Luôn luôn an toàn khi ngủ dưới nền đất, có thể chăng" Rhythm vừa nghĩ khi anh chạy lên dốc

Anh đã quá mệt và tinh thần anh đang gần đổ gục, cho nên anh đã bất cẩn trước cục đất nước mặt. Rhythm Linn loạng choạng vài bước và ngã sõng soài lên nền đất đỏ

Anh nhìn xuống mặt đất đang được chiếu bởi ánh sáng lờ mờ của tử thần.

Anh nhìn lên; huyết nguyện đẫm máu đã xé tan bóng tối của ngày đêm dài này.

Khi mà Rhythm khụy gối xuống, lớp bùn vặn vẹo khắp cơ thể anh và phủ theo hình dáng cơ thể anh. Trong một khoảnh khắc, một nhúm cỏ nhô ra khỏi bùn lầy, và thêm một giây sau một chú chuột xuất hiện bên cạnh nhúm cỏ. Rhythm hiểu rằng hình dạng của sự sống được ban cho đều là ngẫu nhiên, nhưng suy cho cùng hình dạng là hình dạng. Và khi một đóa hoa nhài bất ngờ mọc dưới chân của anh, anh đã bức nó lên khỏi cả lớp bùn lầy với tất cả sức lực mà anh có. Nhưng rồi nó lại trở thành một vũng lầy dính nhớt nhát và chảy xuống hộp nhựa của Rhythm.

Nhài là loài hoa mà Lyrics thích nhất

Rhythm dùng lửa để xua đi tấm chăn đỏ đang trèo lên bộ giáp của mình, và cả một mảnh giấy có lẽ bị trôi lên bởi vũng bùn. Trên đó là lời hát của một vị lãng khách:

"Hãy để cho ánh sáng vươn đến đây!"

Khi tiếng tru của nam nhân vang vọng trên bầu trời.

Và khi mà mãn nguyệt đặt chân lên thung lũng;

Cũng là lúc đóa hoa nở rộ dưới ánh trăng.

"Những đóa hoa…… biển hoa……" Rhythm lầm bầm

Trước khi bị trục xuất bởi thư viện, Rhythm đã từng tới đó với chị của mình: một biển hoa - trồng ngay dưới chân anh - được chăm sóc bởi rất nhiều những nhân loại hay phi nhân loại từ hằng hà các thế giới khác nhau. Rhythm chưa bao giờ tưởng tượng được có tổng cộng bao nhiêu hạt giống hoa huệ, nhưng ngay trong khoảnh khắc này anh tin rằng đóa hoa huệ đang trên tay anh chính là đóa hoa mà anh đã trồng năm trước vào vùng đất này. Rhythm nghiền ngẫm lại bài thơ một lần nữa và một khung cảnh đẹp như tranh vẽ hiện trước mắt anh.

Dù sao thì, trước khi ngày tàn, những cái đẹp trong quá khứ đã tàn lụi theo sự suy tàn của những tàn tích cựu thế giới. Chỉ còn lại vài mảnh của nghệ thuật. Còn ai có thể tận hưởng những mảnh này ngoài chính Rhythm chứ? Có thể là đồng đội anh ấy chăng? Cũng có thể là những kẻ định cư ở Thư Viện? Cũng có thể là chị của anh? Ngoài những người này ra thì vẫn còn loại người cũng có thể tận hưởng vẻ đẹp vào thời điểm này, thật đáng buồn lại chính là: những kẻ cháy nắng.

Rhythm không hề khóc, nhưng hơi thở anh trở nên gấp gáp. Vẫy đầu để chào tạm biệt những ký ức từ những cõi xa xôi của anh, anh chìm vào giấc ngủ nên nền đất đẫm máu.

Anh sẽ tiếp tục chuyến đi của mình vào ngày hôm sau.






| Bãi Đất Hoang | Trước Khi Chạng Vạng »

Nếu không có ngoại lệ được nêu, nội dung của trang này được xuất bản dưới giấy phép Creative Commons Attribution-ShareAlike 3.0 License