Một ngày mai, khi thế giới héo tàn
Những cây cỏ, và thành phố tan hoang
Ai sẽ nhớ, những con người di tản
Ai còn nhớ, những bình yên dịu dàng.
Một ngày mai, khi đêm ngày đảo lộn
Vầng mặt trời, chẳng chạy trốn đi đâu
Chẳng còn những, tháng mùa đông lạnh thấu
Cũng không còn, những canh giờ đêm thâu.
Một ngày mai, khi đất trời sụp đổ
Mái nhà thương, liệu còn chỗ trong tim?
Trong đống gạch, tôi cuống cuồng lục tìm
Người thân thương, và kỉ vật thầm kín.
Một ngày mai, khi mọi thứ chấm dứt
Niềm hy vọng, mong manh chực trào dâng.
Tôi một mình, ngồi nhớ trong bâng khuâng
Ngày hôm qua, mãi mãi là hồi ức.
Lòng nhói đau, nhưng tâm trí bất lực.
Đời vô thường, không còn gì để mất?
Cuộc đời tôi, một đời xoay chật vật
Một ước mơ, bấp bênh sắp lật nhào.
Ngày hôm nay, mở vở lòng nôn nao.
Viết nên thơ, bút danh chẳng cần đến
Gửi trong đây, đôi câu từ hơi sến.
Mãi còn đây, mặc nắng gắt mưa rền.
Thơ Thu Hồi Từ Vực Sâu Marianas
sửa đổi trang: 13, chỉnh sửa lần cuối: 31 Jan 2023 13:16